Đời tôi mãi đi tìm
Một đời ta cứ mãi đi tìm
Một chốn nương thân tròn trú ngụ
Đêm nằm mong ấm giấc nồng
Để mai thức dậy ngụp sâu với đời.
Cả một chặng đời phải học làm người, học lấy nghề... để mong đời bao dung ôm ta thật ấm, không buông ta rơi rớt ven đường, cố mong sao những giấc mơ trở thành hiện thực ... Những giấc mơ về một đời yên bình, nhẹ nhàng ... Trong những giấc mơ có ai không mơ được hạnh phúc, ấm no, cuộc sống đầy ắp tiếng cười vui. Những sớm mai thức dậy thấy ánh bình minh, thấy trước mắt ta còn những niềm vui để mà sống, để mà phấn đấu. Không thể nào ngã gục trước một sự khó khăn nào. Đồng thời phải hiên ngang chống trả những trận đòn của những kẻ cố cản bước chân ta đi ...
Đời đâu phải như mơ? Đâu phải đời luôn dành cho ta một con đường thẳng, đầy hoa, rợp bóng mát cho ta đi ... Mà lắm lúc nó làm ta té nhào xuống vũng lầy hôi thối ... Hay lắm những cái nhập nhùng, bực dọc cứ ập đến, cố đè nó chết lịm ... Ôi lắm lúc ta mệt lắm, chán lắm ... chẳng muốn làm gì ... chán chường như một con mèo nằm co ro trong bếp khi đông về ... cứ muốn nằm mãi thôi, ngủ mãi thôi ... ra ngoài kia lạnh lắm, giá rét nó cào cấu da thịt ta đến ứa máu. Nhưng nào đâu được nằm mãi trong tro ấm, nó phải đứng lên đi kiếm miếng ăn ... biết ngoài kia giá buốt nhưng nó phải ào ra, có rét thấu da thịt cũng phải cố mà chịu đựng.
Nó luôn tự an ủi nó, hãy cố lên phía trước là cả bầu trời xanh cao vút, cánh diều đời ta sẽ thỏa chí bay cao ... bay xa ... Nhưng rồi trong nó lại luôn luôn có nỗi sợ ngự trị ... Sợ những điều đôi khi đúng, đôi khi chẳng có gì ... Nó sợ nếu Diều bay cao quá gió mạnh có làm diều đứt dây ... hay vướng vào cây cao mà nằm im ở đó ... Nó luôn lo lắng, đa nghi ... Có ai như nó vậy không? Chắc là cũng có nhiều người mặc chứng bệnh nan y như vậy ...
Trong cuộc sống đôi khi nó muốn bỏ đi đâu đó thật xa, một nơi mà chẳng ai nào hay biết đến nó ... Hay tắt điện thoại cũng chẳng lên mạng xã hội ... hay cố uống thật nhiều men để ta say, để ta thăng hoa theo cảm xúc, hay ngân nga những bản nhạc cho hồn ta vút cao, vút cao ... Nhưng làm được như vậy không dễ ... xung quanh nó còn có nhiều cái bó buộc yêu thương ...
Đời này còn gì vui hơn khi bên ta có những người "bạn" hiền, những người luôn lắng nghe ta lúc buồn hay vui, sống với nhau bằng chữ tình thâm chứ không vụ lợi, mưu mô, dối trá, lừa lộc ... Đau lắm khi nó vừa nghĩ đó là tình thâm thì đã bị vùi dập, chà đạp trên cái nó tôn trọng, cái nó quý mến ... Nó thèm lắm những chữ "bạn thân"
Những lần nhậu là những lần đầu nó nhẹ đi ... bao nhiêu mớ hỗn độn biến đi đâu mất tiêu? Làm cho đầu nó rổng tuếch ... Thế nên vui cũng muốn lai rai, buồn cũng muốn lai rai. Nói như vậy mọi người đừng nghĩ nó là con nghiện. Mà nó thèm được chia sẻ, thèm được nói ra hết những gì trong đầu nó đang chứa đựng. Nó cũng khó tính lắm, rất khó tính khi chọn bạn để chơi, chọn người để sống ... Thân nó chẳng khác gì những cây non trồng trên khí hậu miền trung, nắng thì cháy da, mưa thì dầm dề lụt lội ...
Đôi khi nó cũng chẳng hiểu ra nó đâu? Tự dưng buồn, tự dưng vui ... lẫn lộn trong một mớ hỗn độn ... Nó hay nghĩ những thứ mà nó ko tự ý nghĩ, nhớ những cái nó không cố ý nhớ ... đôi lúc nó hay hỏi nó: Sao nhớ dai thế? thù dai vậy? Ai đã hại nó hay làm nó buồn nó nhớ dai lắm, đôi khi trong ý nghĩ cũng có sự trả thù ... trả thù không phải bằng nắm đấm mà bằng câu chữ, hay bằng sự nguyền rủa. Thấy họ đau đớn bệnh tật ta lại hả hê vui mừng, thấy họ khốn khó ta lại vui ... vì nó muốn kẻ kia phải nhận lấy cái giá khi chơi nó.
Nhưng trong nó vẫn có con người tốt, nó cũng có nhiều cái thiện nằm bên trong ... quý ai thì nó rất quý, chẳng tính toán thiệt hơn ... thích giúp người khác dù là một việc nhỏ nhoi ... những việc đó đôi khi có kẻ cười có kẻ dèm pha chế giễu. Nhưng nó không thèm để tâm làm gì ... mặc ai nói gì thì nói, ta thích ta cứ làm, ta không thích ta không thèm chơi, chẳng ai cấm ta phải nên thế này không nên thế kia.
Mỗi ngày nó mỗi lớn lên trong suy nghĩ ... ít hằn học, ít trả đòn ... đôi khi lầm lỳ mặc kệ nó, đến đâu thì đến ... rồi mọi thứ cũng trôi qua.
Nó cũng vui lắm khi bên cạnh nó có rất nhiều người quý nó, thích gặp nó, thích nói chuyện với nó ... nhà họ có việc gì dù lớn hay bé cũng mời nó dự: khai trương, thôi nôi, đám dỗ, đám cưới ... hay báo cho nó tin buồn khi có người thân ra đi. Nó vui lắm, tự hào lắm vì nó vẫn là người còn chơi được trong mắt một số người.
"Mấy chốc mà đời thành cỏ hoa" Một câu nói làm nó thấm lắm, làm việc gì? quan hệ với ai nó hay đem câu đó ra mà nhắc nhở nó ... đời này có bao lâu đâu ... rồi nó cũng sẽ chìm vào cỏ cây, chìm vào đất ... đời này ngắn lắm, sao không chọn niềm vui mà tới và tránh xa những cái đau lòng đi. Lắm người cũng hay nói sao mày quá nhạy cảm ... vâng nó khá nhạy cảm ... lắm người nói sao ông hay viết thế? Vâng tôi thích viết ra cái tôi đang nghĩ ... đó là cách giúp tôi nhẹ nhàng hơn ...
Mỗi lần buồn là một lần nó lại viết ra cho nhẹ đi ... rồi dần khép cái buồn đó vào dĩ vãng ... nó tự an ủi nó đó thôi ... không phải nó muốn khuyên ai hay dạy đời ai ... vì không ai có thể khuyên ai nên làm gì, sống ra sao? Đời người của họ họ phải tự quyết định ... nó còn chưa làm tròn đời nó sao đi khuyên ai?
Lan man những suy nghĩ
Sài Gòn 06-09-2011
ĐINH THANH HẢI
Nhận xét
Đăng nhận xét