Về Thăm Quê

IMG_0004
Hoa Hồng trắng tinh khiết.

Tháng 3 chúng tôi về quê để dự đám cưới em gái ...  háo hức lắm được về thăm quê, vì hơn 1 năm rồi tôi chưa về thăm nhà được, nhớ gia đình và người thân lắm. Vừa xuống sân bay Phú Bài thì cậu Chung đã chạy ô tô vô đón, hôm đó máy bay đến Phú Bài hơi muộn, nên chạy lên tới Khe Sanh cũng gần 12 giờ đêm ... dọc đường đi cả nhà tôi cứ nôn nóng gọi điện thoại hoài, và luôn nhắc: nhớ nói chuyện với cậu chứ không cậu ngủ đó.

Còn gì vui hơn khi về với quê hương cái nơi sinh ta ra và ôm ấp che chở ta nên người, một miền núi cao của Quảng Trị, một nơi mà hai gia đình ông bà nội ngoại đã đổ mồ hôi, nước mắt và có cả máu thịt xuống và thấm vào đất đá cỏ cây ... Chỉ mong một điều là con cháu đủ ăn đủ mặc, đươc cắp sách đến trường, mong sao đời con đời cháu sướng hơn. Sau 1975 đến gia đại gia đình chúng tôi đã khác xưa, nhà cửa khang trang hơn, con cháu được đến giảng đường đại học và tung bay với đời, tuy chưa phải là giàu có nhưng con cháu đã làm cho ông bà cùng ba mạ vui.


Sáng sớm 8/3 ba tôi nhắc: " Tý 10 giờ hai đứa nhớ chạy qua nhà thờ họ Đinh đám giỗ ... " Như thường lệ tôi cầm mấy nén nhang chạy sang nghĩa trang thắp hương cho ông cố bà cố ngoại cùng ông mệ nội của tôi. Nghĩa trang nằm một bên đồi thông, nghĩa trang của bà con làng Tân Độ (thuộc xã Triệu Độ quê tôi). Tôi thì không biết lạy hay khấn vái, mỗi lần về vậy tôi đều đi thăm mộ và thắp nén nhang, dâng tấm lòng thành nhớ về đấng sinh thành.


Về quê thật ấm áp cái tình thâm bên gia đình, bên họ hàng cùng người thân ... Lúc này tôi chợt nhớ đến 4 câu thơ của chú Lê Tây :


Đò ơi bên kia sông là mẹ
Đưa ta về nơi được chở che

Đời rất đắng quê hương là mật

Ta mãi vui với nắng sau hè


Bôn ba mãi với dòng đời, quanh quẩn với cái cuộc sống cơm áo gạo tiền, có lúc nó làm cái đầu ta đau nhức, mỗi lần về quê là ta như trút hết buồn phiền, khổ cực ... Giờ bên ta chỉ còn tiếng cười nói, tiếng hỏi thăm nhau sức khỏe, hỏi thăm nhau ở nơi xa có gì vui buồn ... những người thân quen gặp ta cũng trầm trồ ngạc nhiên: " Răng mà to béo rứa?" .... " không có tiền hay răng mà không cạo râu .... "  Những câu hỏi những câu chào sao mà ấm quá.

Chiều ngày mồng 8 trời Khe Sanh đổ một trận mưa lớn ... chắc là chào đón đứa con xa trở về. Đêm đến thì trời bắt đầu lạnh ... và sáng hôm sau là trời đầy sương mù, đứng cách nhau vài mét là đã không thấy mặt nhau ... lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được cái lạnh của miền núi cao. Có những lúc ở Sài Gòn tôi thèm được có cảm giác lạnh như vậy.


Về quê đợt này gần 1 tuần mà trong tôi nhiều dự định quá, nhất là chụp choẹt những bộ ảnh về miền núi cao, làng bản, làng quê An Giạ ... mà trời Khe Sanh lại sương mù vậy thì làm sao có hình ảnh đẹp được, chụp sương mù khó lắm. Tôi nghĩ thôi ta làm chuyến về đồng bằng, mà cũng lâu lắm rồi nó chưa về thăm làng quê ... thế là hai vợ chồng tôi lấy xe máy chạy về quê, càng đi xuống thì trời càng lạnh, những hạt sương nặng hạt rơi thành giọt như những cơn mưa ...  Con đường làng đang nâng cấp, và mới giai đoạn đổ đất san phẳng .... gặp mưa xuống nó trơn trượt như sân trượt băng ... chạy xe từ từ vì sợ trượt té thì toi.


IMG_0177
Những ngôi nhà ba gian, mái ngói thật ấm cúng ... bên lũy tre làng, cùng cánh đồng lúa.

Hôm đó quê tôi đang làm lễ đón nhận "làng văn hóa" ... vừa về tới đầu làng đã nghe tiếng nhạc lời ca cùng ngân nga ... tôi ghé thăm mấy nhà rồi chạy thẳng ra nhà thờ họ Đinh và nhà thờ phái 5 của tôi để chụp hình.  Nhà thờ phái của tôi vừa làm xong năm 2011, ngôi nhà thờ thật khang trang ... lòng tôi vui lắm. Về quê gặp bà con vui lắm, thời gian quá ngắn nên tôi phải chạy đi thăm được mấy nhà .... vô nhà nào cũng phải ngồi nói chuyện một lúc khá lâu ... Thôi chờ dịp tới tôi sẽ về và ở lại cùng quê lâu hơn rồi đi thăm đầy đủ từng nhà bà con họ hàng ... Tôi mong sao các ông các bà cùng bà con chú bác thông cảm, lần này nó về quê vội quá !


Tôi ghé vô thăm nhà Vũ và thắp hương cho chú Giáo ... từ lúc chú mất đến giờ tôi mới về thắp hương ... Vũ có nói: " Rứa thôi bác nờ, chứ ông thương và nhớ bác lắm đó ... " Thời chú còn sống mỗi lần có việc chi chú lên Khe Sanh hay tôi về làng đều gặp nhau và nói chuyện vui lắm ... vậy mà đùng một cái chú bị bệnh và qua đời khi tuổi còn quá trẻ, gia đình mới thoát nghèo chưa bao lâu thì nay chú đã đi rồi.

Hai vợ chồng tôi ghé vô nhà ông Tiến ăn cơm trưa và cùng mấy chú nhâm nhi mấy ly rượu và nói chuyện, cũng lâu lắm rồi tôi mới ghé về làng và vô thăm nhà ông cùng mấy chú, chú cháu gặp nhau vui lắm  ... Ăn cơm xong tôi xin phép chạy sang nhà dì Cháu, dì Cháu thì lên Khe Sanh từ sáng sớm, giờ qua chắc chỉ gặp anh Khiên thôi ... Vừa vô tới nhà đã gặp mấy eng vừa đi dự lễ đón nhận làng văn hóa về ... vô nhà tôi đã thấy một mâm bộp bộp cùng chai rượu đặt trên chiếc chiếu, vậy là tôi ngồi xuống làm vài ly và hát mấy bài bô lé rô cho vui ... mấy eng tam mừng vui khi gặp nhau ... tôi càng vui hơn khi mấy eng nói: " Út khá lắm, nhớ phát huy trang họ Đinh nhé ! Ở quê ri chơ hay lên mạng đọc bài viết của em lắm đó ... "

IMG_0154
Nhà thờ họ Đinh Văn làng An Giạ, Triệu Độ, Triệu Phong, Quảng Trị.
.
IMG_0146
Nhà thờ phái 5 họ Đinh Văn - phái của tôi.

Chia tay với quê chúng tôi lên Đông Hà và gặp gở mấy anh chị, những người mà lâu nay tôi chỉ nói chuyện trên mạng hay qua điện thoại ... lúc này thì tôi đã chếnh choáng rồi ... có chi mong mấy eng chị bỏ qua cho ... tui mà xỉn lên là vui lắm, hát hò và nói nhiều lắm. Hình như hôm đó tôi cứ khen eng Dục liên tục, chắc đến mười mấy lần ... rồi cầm điện thoại alo cho các bác ở Sài Gòn méc là đã gặp được các eng các chị cùng bạn ở Đông Hà.


Sau hôm đó chị Giang có nói: " Khi em đi rồi bà con trong quán cứ nghĩ tụi chị thuê ca sĩ Sài Gòn ra hát ... vì em chơi solo liền mấy bài " ... hi hi hi cũng may là hôm đó mình ngồi với toàn những người nổi tiếng ... và hình như cũng là quán quen của eng Dục ... nên bà con cũng thông cảm cho. Ngồi một lúc thì điện thoại cứ reo lên liên hồi, sực nhớ ra ta phải lên Khe Sanh ... Vậy là xin phép mấy eng chị cùng bạn cho vợ chồng chạy xe máy lên Khe Sanh .... mấy eng chị cứ can thôi gửi xe lại đây mà đi taxi lên, chơ đêm khuya lại lạnh ri chạy chi nổi ... Tôi thì cứ liều mạng chạy xe máy lên, càng chạy thì trời càng mưa và lạnh, tôi lại gồng mình mặc áo tay ngắn ... chạy lên tới Cam Lộ thì không chịu nổi, vội ghé vô quán mua hai cái áo mưa mặc cho đở lạnh mà chạy lên ... Dọc đường có đôi lúc ý nghĩ ghé vô nhà trọ nào đó bên đường làm giấc, chứ chạy trong đêm vậy nguy hiểm quá, xe mà hư hỏng dọc đường là chỉ có tiêu ...

Lên tới nhà thì đã hơn 10 giờ, gia đình chuẩn bị làm lễ cúng ... lên tới nhà ngồi một lúc lâu vậy mà tôi cứ run bần bật ... Ôi trời sao mà lạnh quá. Hình như quê cảm động vì tôi về hay sao đó ... mấy hôm trước thì nghe đâu trời nắng to, không có một giọt mưa nào ... vậy mà tôi vừa về trời lại trở lạnh và sương mù bao phủ. 


IMG_0524
Gia đình của tôi.
.
IMG_0240
Từ trái qua: Dì Chiu (con thứ 3) + mạ Chắt (con thứ 2) + dì Cháu (con đầu) + dì Cương (con út)

Gia đình ông mệ ngoại tôi có 7 người con: 4 gái và 3 trai. Con cháu của ông mệ nay đều đã dựng vợ gả chồng, cuộc sống đã thôi nghèo khó, cơ cực ...

Dịp đám cưới này nó có những niềm vui lớn ... trong đó có niềm vui của sự đoàn tụ, hàn gắn chữ họ hàng gia đình ... bấy lâu nay những mâu thuẩn nhỏ rồi đâm ra lớn và kéo theo bao nhiêu hệ lụy ... Bây giờ tôi chợt nhận ra: Tại sao ta phải như vậy? Đời người này có mấy chốc đâu mà chuốc lấy buồn phiền, giận hờn, căm ghét nhau. Tại sao ta không nhẹ nhàng bỏ qua chuyện nhỏ, để cho tình thương yêu nó lớn hơn, cao hơn, đẹp hơn. Chuyến này về tôi vui một chắc ba tôi vui mười ... tôi thì ở xa, chỉ có ba tôi ở nhà là nhận hết phiền muộn.

 
Từ nay tôi phải cố gắng sống nhẹ nhàng hơn, cái tôi của mình cũng nên hạ thấp xuống ... gồng mình lên để mà làm gì ... cứ cho nhẹ nhàng đi. Từ lúc biết viết ra cái tôi nghĩ trong đầu cũng là lúc tôi bắt đầu dính vô những mớ phức tạp ... không nên viết về một cái xấu, hay một gia đình nào, mà điều đó ta không có quyền ... nên viết cái lan man, miên man về cuộc sống, quê hương, cái đẹp ...

Chia tay với quê lòng nó ngậm ngùi lắm, xa ông bà, ba mạ, xa người thân yêu ... xa cái miền núi cao của nó. Nhưng vì cuộc sống nó phải bôn ba đi xa xứ, tìm cái miền đất hứa mà sinh sống, mong sao đời sống được ấm no hạnh phúc !


Sài Gòn 14/03/2012

Đinh Thanh Hải

Nhận xét

Bài đăng phổ biến