Bốn mươi năm ngày chú mất

IMG_4354


Thoắt cái đã 40 năm ngày chú ra đi rồi đó, thời gian trôi nhanh thật, mới ngày nào đó cả gia đình đoàn tụ tại gia đình ông bà nội để thắp hương và làm mâm cơm đám giỗ cho chú ...  ngày xưa đó mà cháu cứ ngỡ là ngày hôm qua,  sau một đêm với những giấc mơ kéo dài, tỉnh mắt ra thì đã có bao nhiêu sự thay đổi, ông bà nội không còn trên đời này nữa, gia đình của cháu thì đã có 3 anh em lập gia đình, cháu đã có vợ và hai con trai, em Hạnh thì có một bé trai, bé Hiếu thì vừa lập gia đình tháng 3 vừa rồi, còn hai em hiện đang còn cắp sách đến giảng đường ... nhìn đi nhìn lại thấy quá nhiều cái thay đổi.

Có một ước muốn mà mãi cháu chưa làm được, đó là đến ngày đám giỗ chú, cả đại gia đình con cháu trở về đại lộ kinh hoàng ở Quảng Trị để làm mâm cơm đám giỗ cho chú ... nhưng cuộc sống của cháu cũng như gia đình còn lắm khó khăn, vất vả ...

Cứ mỗi năm đến ngày mất của chú cháu lại viết ra đôi dòng, để nhắc cho cháu luôn nhớ về một người chú mà cháu chưa  từng thấy mặt, một người chú không may đã ra đi khi tuổi vừa mới 12 tuổi ... Như một mầm cây vừa đạp đất đâm lên khỏi mặt đất và ra lá xanh tươi, chưa kịp đâm hoa kết  trái đã vội chìm vào đất. Cứ nhớ về chú là bao nhiêu điều ùa về: những câu chuyện mệ và gia đình kể, những người bạn cùng trang lứa chú nhớ và kể lại ... trong đó khoảnh khắc cháu không bao giờ quên hình ảnh một người mẹ chạy đi tìm con bị lạc, trong một đoàn người đang hỗn loạn vì pháo bom dội trên đầu, xác chết nằm la liệt trên đường ... Rồi người mẹ đã tìm thấy con đang nằm trên cát vàng, người con nằm như đang ngủ ... người mẹ bế con lên thì một dòng máu tươi chảy ra từ phía sau cổ, một vết thương như hạt đậu ... mặc bom dội và dòng người qua lại, người mẹ ôm con với một nổi niềm tuyệt vọng, không thể kêu cứu ai có thể giúp mình ... vô vọng và đau thương ... người mẹ vội lấy tay đào hố để chôn con, lấy hai tay mà đào cát, cố đào càng sâu càng tốt ... rồi lấy miếng vải dù quấn quân người con rồi lấp cát lại ... chờ sau khi bom đạn tan đi sẽ quay lại lấy xác con đem về quê mai táng.
"Xác người nằm quanh đây
Trong mưa lạnh này
Bên xác người già yếu
Có xác còn ngây thơ"
(hát trên những xác người - Trịnh Công Sơn)

Tôi thương mệ tôi lắm, cả một đời đi tìm con ... một đứa con không may phải chết và nằm lại đâu đó tại địa đạo kinh hoàng ... chưa thể đoàn tụ về nằm bên tổ tiên và ba mẹ. Giờ này ông mệ và chú chắc đã gặp nhau ở 9 suối, chú lại được mệ vỗ về chăm sóc sau những ngày tháng xa cách.

Chú hãy yên nghỉ nhé ! Gia đình cùng các cháu luôn nhớ về chú.


Sài Gòn ngày nhớ chú 17/03/2012 (âm lịch)
Đinh Thanh Hải

Nhận xét

Bài đăng phổ biến