Của Thừa Kế
Cán bộ địa phương phân biệt nặng với những gia đình như ông Mót, cái gì cực khổ thì họ gọi gia đình ông đầu tiên, cái gì hưởng lợi thì nhận sau cùng... Ở quê thì miếng ruộng trồng lúa là cái nuôi sống cả gia đình, nhưng những miếng ruộng tốt thì đã chia cho cán bộ, những gia đình trong sạch, không theo bọn Mỹ Ngụy, còn những miếng ruộng xấu thì họ giao cho những gia đình như ông, những kẻ thua cuộc.
Đêm đó, ông Mót tự dưng gọi cả nhà dậy và nói: "Chúng ta đi vô miền Nam lập nghiệp, tôi chán ngấy cái cảnh sống ở đây lắm rồi, nếu ở mãi đây chúng ta sẽ chết ... "
Nói xong ông Mót đi ngủ, cả nhà chưng hửng không biết đang mơ ngủ hay là thực? Bà Riêng cùng đàn con ngồi đó, chẳng ai nói một lời nào, bên kia thì ông Mót đã ngáy nhè nhẹ.
Vậy là cả gia đình khăn gói đi vô miền Nam, bán đi tất cả đồ đạc, trâu bò, bán luôn căn nhà gỗ của ông bà để lại. Vậy là gia đình có được một ít tiền để đi đường, và sinh sống chắc được 1 đến 2 năm. Trong gia đình không một ai có thể tưởng tượng ra miền Nam nó như thế nào ? Chỉ có ông Mót mới biết thôi.
Nơi ông Mót đưa gia đình đến là nông trường Cù Bị mà nay là xã Cù Bị, huyện Châu Đức, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Bà con nơi đây sinh sống bằng nghề làm nương rẫy. Những ngày đầu nơi miền đất mới phải chịu cơ cực trăm bề, cái gì cũng lạ cũng mới, ông Mót từ sáng sớm đã đưa các con trai lớn lên rẫy, đến tối mờ mịt mới về, gia đình ông đã có một cái chòi nhỏ chui vào chui ra. Ông Mót đã bắt đầu nhẹ nhàng, nói nói cười cười, vì nơi đây ông không phải lên xã để viết tường trình, rồi bị mắng chửi.
Cuộc sống gia đình ông Mót ngày một đi lên, cái chòi xưa nay đã đổi thành căn nhà khang trang, rộng rãi, con cái của ông ai cũng được cắp sách đến trường học cái chữ, có đứa đã học xong đại học, và đi lập nghiệp trên thành phố, bà Riêng và các con nay nhìn lại mới thấy quyết định của ông Mót là hoàn toàn đúng, nhờ thoát ly xa quê hương nên mới thoát được nghèo đói, con cái học hành đàng hoàng, chứ ở quê chắc không được như vậy, thôi thì mất cái này được cái kia.
Cuộc sống cứ như vậy thì đâu có gì nên chuyện, nhưng... rất nhiều cái nhưng đã đến với gia đình ông Mót. Sau những ngày tháng ông ăn nằm trên nương rẫy, bà vợ ở nhà lại đi theo tiếng gọi của những môn phái tu hành, bỏ gia đình con cái, ông Mót buồn lắm, ông dần dần không về nhà nữa, mà dựng một cái chòi trên rẫy và ở đó luôn, lúc nào hết đồ ăn thức uống thì ông mới về để đi chợ.
Ông Mót ngày càng già đi, chẳng có ai tâm sự cùng ông, con cái thì lập nghiệp ở xa, vợ thì nay không ở bên cạnh, ông chỉ còn làm thân với nương rẫy, cái cuốc, cái cào, cây tiêu cây mít. Cái nương rẫy thương ông nên cây cối xanh tốt, cá dưới hồ thì sinh sôi nảy nở, ông chẳng còn lo miếng ăn hàng ngày nữa, lâu lâu đi ra xã mua gạo thôi, còn lại trong vườn ông có đủ.
Ừ thôi thì thân già sống cho qua ngày tháng, đời mình nay coi như đã hết, mình đã làm trọn bổn phận của một người chồng, một người cha rồi.
Nhưng ông Mót đâu ngờ rằng ngày mai kia ông sẽ mất đi cái bình yên đó, mất đi cái cuộc sống nhẹ nhàng bên nương rẫy. Gia đình ông lại gặp chuyện xào xáo, năm đó có dự án của tỉnh mở một con đường lớn, chạy từ Sài Gòn về và đi qua nương rẫy của ông, cái miếng đất đó tự nhiên được lên giá... con số bạc tỷ nó đến với ông.
Cơ sự lại kéo đến, bà Riêng vợ ông viết đơn đòi ly dị, để chia gia tài... con cái ông những đứa đã có gia đình riêng cũng chạy về đòi chia tài sản... Mắt ông thôi còn nước để mà khóc, lòng ông đau đớn, những tháng ngày yên ấm nay cũng chẳng thể nào có được. Ông đang ngồi trên đống tiền và ngồi trên cái mâu thuẫn gia đình cùng con cái, ba chữ "chia tài sản" cứ vờn mãi trong đầu ông ? Sự ám ảnh của ba từ đó nó đi vào trong giấc ngủ vật vờ của ông già gần đất xa trời này.
Ông Mót chưa quyết định gì, cứ xem tình thế nó chuyển biến như thế nào? Nhưng ngoài kia, những câu chuyện của xã hội thêu dệt ra giúp ông, quyết định giúp ông... và đến tai vợ con ông, họ lại kéo đến bên cái chòi rách nát mà kiện cáo, thua thiệt...
Ông Mót cười đau xót, nếu như trước kia khi ông chưa có miếng đất bạc tỷ ... ngày nào tụi nó cũng đến với mình như vậy thì tuyệt vời làm sao? Nó mắng chửi hay cười vui cũng là có tiếng người... lâu nay hình như ông quên tiếng người thì phải, chỉ nói trong đầu với cỏ cây và muông thú thôi. Tại sao họ giờ này mới đến? trong khi mình còn sống như vậy mà đòi của thừa kế, đòi chia gia tài là sao? Cái nương rẫy này nó có được hôm nay là cả máu và mồ hôi nước mắt mà ông già Mót này đổ xuống.
Bây giờ lão phải ra tòa xử ly hôn sao? xử của thừa kế... Lão già này cần phải có tòa án xử hay không? Hay lão già cần một tòa án lương tâm, xử cái đạo làm con người, cái tình cảm thiêng liêng của máu thịt.
Tình thương yêu cao quý hơn vật chất, ừ cái nương rẫy đó bán đi chừng đôi ba tỷ, chia cho vợ cùng con cái ... thì mỗi người được mấy trăm triệu và rồi sao? Họ có còn là một đại gia đình không?
Sài Gòn ngày 07/01/2013
Đinh Thanh Hải
*****
PS: Rất nhiều câu chuyện đau buồn từ miếng đất của ông bà cha mẹ để lại ... họ vì cái đồng tiền trước mắt mà đánh mất đi cái thiêng liêng của tình cảm gia đình, anh em ruột thịt.Đồng tiền mất đi có thể làm lại được, nhưng mất tình thâm ruột thịt thì mãi không bao giờ lấy lại được. Đừng làm đau nhau ... cái ngày cơ cực củ sắn củ khoai chia đôi, chia ba vẫn yêu nhau mà. Sao giờ lại cắn nhau chỉ vì một cái của thừa kế.
chao hai
Trả lờiXóabai cua hai xin phep hai dang tren NH 6572 day nghe
http://nguyenhoang6572.blogspot.com/2013/01/inh-thanh-hai-cua-thua-ke.html
dhl
Dạ eng Đinh Trọng Phúc cứ đăng đi ạ !
Trả lờiXóaĐTH