Ngoảnh lại - đời còn chi ?

Cái tên Đắc Công nổi như cồn ở cái vùng núi cao này ... nổi vì cái tai tiếng là một kẻ tham ô hối lộ, chứ chẳng phải nổi vì tiếng thơm: " cán bộ cần, kiệm,liêm, chính, chí công vô tư ". Thời ni rồi mà vẫn còn dạng mafia đội lốt cán bộ công minh. Dân trong vùng ai cũng ghét cay ghét đắng nhưng không một ai dám hé môi. Ai cũng sợ Đắc Công trả thù, con cháu hay người thân khó ngốc đầu lên nổi, bàn tay của hắn phủ khắp bầu trời rồi, một đôi đứa ngu ngơ lên tiếng hắn đè chết ngay. Bao nhiêu chức sắc của các ban ngành từ giáo dục, giao thông, môi trường, địa chính … Đắc Công đều đưa người thân của hắn vô, có những đứa tuổi vừa ngoài ba mươi nhưng làm tới chức thiệt bự ...

Không hiểu sao con người của Đắc Công lại thay đổi như ngày hôm nay, ngày trước hắn cũng là một thằng bé chăn trâu chăn bò hiền lành ở quê. Hắn học chưa đến đâu thì đất nước xảy ra chiến tranh, rứa là hắn bỏ ngang chuyện học. Hắn là một đứa bé có khuôn mặt sáng, tính tình rất hiền lành, chăm chỉ … trong nhà ngoài xóm ai ai cũng quý mến, thương yêu. Mỗi khi hắn ra đường, từ xa gặp người lớn đi lại, hắn vội vàng cởi mũ, đứng nghiêm, hai tay khoanh trước ngực và chào hỏi rất lễ phép. Ba mẹ hắn vui lắm khi đẻ được thằng con ngoan, thật không bỏ bèn mang nặng đẻ đau và dưỡng dục.

Ấy vậy mà ai nói được chữ ngờ, đồng tiền đã tha hóa biến hắn thành một kẻ âm mưu, thủ đoạn, ăn những đồng tiền mồ hôi nước mắt của dân nghèo, ăn đến tận xương tủy. Hắn ăn hối lộ khôn lắm, khi có dự án gì lớn, hắn không bao giờ ăn một mình, mà hắn kéo theo cả nhóm cán bộ cùng ăn với hắn … Khi đã ăn rồi thì mắc quai, có mọc hai cái sừng cũng không dám hé lộ. Các vụ sau thì Đắc Công ăn đậm hơn, có vụ hắn ôm trọn tiền. Biết bao nhiêu dự án xóa đói giảm nghèo ... xây dựng nhà tình thương ... thậm chí mua chức bán quyền.

Người dân ở vùng núi cao dần dần xa lánh Đắc Công và người thân của hắn, chẳng ai thèm gần gủi - chia sẻ, họ ấm ức lắm nhưng không làm gì được ... một thân một mình đứng ra lên tiếng, nói rỏ sự thật thì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình và người thân. Nhiều người có học vị cao, công việc làm rất tốt nhưng lại đi làm lính cho những đứa vừa mới ra trường đôi ba năm, kinh nghiệm không có, học hành thì chẳng đến đâu - Họ làm sếp tại vì họ là con cháu của Đắc Công, làm đôi năm mà thăng quan tiến chức nhanh vùn vụt. Có nhiều người không chịu nỗi cái cảnh coi thường người có tri thức, nghiệp vụ giỏi, họ đã xin nghỉ việc và bỏ đi nơi khác tìm việc làm.

Bầy giờ, bên cạnh Đắc Công chỉ có đôi đứa bề tôi nịnh bợ ton hót mà thôi ... Chỉ cần Đắc Công hắt xì một cái là cả đám chạy đi chăm lo rất chu toàn, có khi chưa kịp nhờ nhưng việc đã đâu vào đó.

Người ta nói không ai thương con bằng ba mẹ mình, mặc cho thiên hạ có coi con mình là kẻ gì đi nữa, thì nó vẫn là giọt máu do mình đẻ ra. Có rất nhiều lần người cha già của Đắc Công khuyên nhũ: " Con ơi, con đã đi quá xa rồi, địa vị và tiền bạc đã làm con thành một thằng cán bộ tham ô hối lộ … bây giờ con còn địa vị nên chưa ai làm gì con hết, mai mốt rồi đây khi con về vườn, sẽ có một bài tay khác lên và phanh phui việc của con ra, thậm chí những người thân của con cũng không được yên thân. Mặc dù đã muộn, nhưng con ơi hãy hối cải và làm lại đi, muộn còn hơn không. Ba đây, tuy ở dưới quê nhưng nghe đủ chuyện về đứa con trai của mình, đắng cay lắm con ơi … Cuộc sống này có nghèo tý, ăn củ khoai củ sắn do đôi tay mình trồng nó ngon hơn sơn hào hải vị, những thứ đó là của ăn cướp từ người khác ... con à ... Cái vùng núi nhỏ bé này dấu được điều gì với dân nghèo đâu con: " Mua danh ba vạn bán danh ba đồng " Cái tiếng xấu này của con làm sao mà xóa hết ? Ngày con lên chức này chức nọ ba mẹ vui một, thì dòng tộc làng xóm vui mười. Một đứa con đã làm rạng danh dòng tộc … vậy mà giờ đây ba ra đường chỉ cúi mặt mà đi, không dám ngẩng cao đầu, chẳng còn mặt mũi nào để nhìn bà con chòm xóm … ôốc dôộc quá con ơi. "

Người cha già khuyên con mà nước mắt lăn dài trên má, Đắc Công ngồi nghe mà như nước đổ đầu vịt, hắn bây giờ chẳng thèm nghe những lời khuyên nhủ, dạy bảo. Trước mắt hắn bây giờ là tiền và tiền, nó nghĩ bàn tay của nó là chúa tể rừng xanh rồi, các ban ngành đều có con cháu của hắn giữ những chức vụ lớn, ai có thể lọt vào để phá vở cái sợi xích chắc chắn như thế?

Đắc Công đang nằm thiu thiu ngủ trên chiếc phản bằng gỗ lim mà thằng Mạo mua hơn 2 tỷ để biếu cho hắn, nhân cái vụ hắn mua giúp cái chức trưởng phòng cho Mạo. Giấc ngủ đang say thì hắn giật mình thức giấc, ngoài sân vợ hắn đang kêu hét thất thanh: Ông ơi, thằng con mình bị bắt vì tội buôn gỗ hương, mất tiêu mấy chục tỷ ông ơi …

Đắc Công chửi: Cái thằng con trời đánh này, biết ba hắn đâu còn làm quan chức nữa mà đi buôn gỗ lậu lớn vậy? một đến hai tỷ thì còn xin nhẹ nhàng …

Hắn cầm điện thoại lên điện cho bên kiểm lâm, thằng Trường ngày xưa cũng nhờ ông đưa lên …  Nhưng thằng Trường hắn tắt điện thoại, không thể nào liên lạc được. Hắn lại gọi tiếp cho thằng Trung lính của Trường, may sao Trung bắt máy: Alo Trung đây, xin lỗi ai ở bên kia
- Chú Trung không lưu số điện thoại của anh à, anh Đắc Công đây
- Dạ, xin chào anh, xin lỗi anh gọi tôi có việc gì không?
- Ừ ... thì có chuyện anh mới gọi cho chú, chuyện về mấy chiếc xe gỗ của con trai anh đó mà …anh gọi cho chú Trường hoài mà không được. Có thể cho anh gặp mặt hai đứa và mình cùng thỏa thuận để đôi bên cùng có lợi … các chú giúp anh, anh hứa không để các chú thiệt mô.
- Xin lỗi anh … tôi không thể thỏa thuận gì với anh được … chúng tôi đã lập biên bản để trình lên cấp trên, luật pháp nghiêm minh trừng trị những kẻ vi phạm pháp luật ... xin chào anh.

Đắc Công giận tím mặt, nhưng biết làm sao giờ … chừng đó số gỗ thì thằng con trai của hắn ngồi tù vài năm chứ không chơi. Hắn lại điện thoại cho nhiều nơi nhờ giúp, nhưng chẳng mộtai đoái hoài quan tâm, những thằng lính thân cận giờ đây cũng bỏ hắn luôn rồi,hết chức là hết quyền hết oai phong …  đứacon hắn giờ bị tạm giam rồi, ôi cái dây xích của hắn tạo nay đâu?

Ngày xưa, khi còn đương chức thì bà con họ còn chào đôi câu khi gặp hắn, chứ bây giờ họ nhìn với ánh mắt mĩa mai … có người còn trêu đùa chửi đổng: Đắc Công ơi là Đông Cắc ... ăn cho lắc đó đắc cái của công (cắc là tiền, đông cắc là nhiều tiền), đám con nít còn làm luôn bài vè về hắn và nghêu ngao rộn cả xóm.

Chuyện thằng con chưa xong thì có tin báo đứa con gái của hắn cũng không yên với cái ghế bự,thanh tra họ chuẩn bị làm việc vì nghi con gái ông bằng cấp giả. Cả tập thể nhân viên cán bộ viết thư tố cáo về tận dưới tỉnh.
Đắc Công chẳng thể khóc hay cười, tâm trí hắn bấn loạn, đau đớn … cả một đời mưu mô tính toán mà giờ ra cơ sự này sao? Bàn tay này đã làm quá nhiều việc sai quấy, gian ác … giờ con cái hắn phải trả thay sao? Hắn muốn hét lên nhưng rồi thôi … bà conchòm xóm nghe họ còn cười cho. Mấy hôm nay nhà hắn gặp chuyện này chuyện kia,chẳng một ai thèm hỏi thăm hay chia sẻ, hình như họ vui mừng thì đúng hơn.Nhưng bà con ơi hãy nhìn lại đi chứ, hắn cũng đã làm đường lớn cho bà con đi,xây trường lớn cho con cháu đi học tốt hơn rồi mà … Sao không ai ghi nhận công lao của hắn hết vậy ?

Hắn không còn nghĩ được gì, hết đứng lại ngồi, chẳng ăn uống được gì … đang rầu rỉ thì nghe tiếng ba hắn gọi: Có đứa mô ở nhà không bây … Hắn nghe xong lao ra và quỵ xuống lạy: Ba ơi con đã mang tội, con không nghe lời ba dạy … giờ đây đời con tan nát rồi ba ơi, thằng cháu nội đít tôn của ba phải ngồi tù, tiền bạc giờ mất hết, căn nhà của con giờ đang rao bán mà trả nợ, giang hồ tới đòi nợ hàng ngày ba ơi.

Ba hắn lấy bàn tay già nua vuốt lên mái tóc bạc của Đắc Công và nói : Con ơi, đó là cái nghiệp con phải trả, đứng lên đi con trai … bây giờ đây mới đúng là thằng Đắc Công con trai của ba. Ba mẹ biết hết chuyện rồi con ơi, thôi về quê với ba mẹ, có xóm giềng đùm bọc chở che - Họ vẫn luôn bên con đó con trai à. Thôi về với ba mẹ ở quê làm ruộng làm vườn mà an nhàn tuổi già à ...


Sen gần tàn mà vẫn tỏa sắc hương

Một đời làm phận người
Phải đặt chữ tâm soi lối
Dẫn bước ta đi vào nguồn sáng
Sống an nhàn,lòng thanh thản
Không sân si, đố kỵ, mưu đồ
Đem tội ác gieo mầm bao tội lỗi
Hãy sống sao cho tiếng đời đẹp
Mai này rồi thác có người thương
Một đời người âu quá ngắn
Phải để đời lưu mãi tiếng thơm tho
Ta hãy cố tránh xa oán hận
Giúp người mai hẳn người giúp ta.

Sài Gòn 17-08-2013
Đinh Thanh Hải

Nhận xét

Bài đăng phổ biến