Đời Lạc ...
Hòa cầm điếu thuốc và rít một hơi dài, khói thuốc từ miệng hắn như
một ống khói của nhà máy công nghiệp phun lên trời. Mắt hắn nhìn ra phía
xa và đăm chiêu trong những dòng suy nghĩ về cuộc đời, về con người, về
bản thân của hắn. Chẳng biết bắt đầu từ đâu, từ khi nào, và tại sao hôm
nay hắn nhận lấy những điều như vậy? Một khối tan nát trong đời một con
người sống vì cái tôi lớn, khó tính, cọc cằn, gia trưởng ...
Hòa sinh ra trong một gia đình ở miền quê nhỏ, làng quê nằm bên con sông hiền hòa luôn mang theo những phù sa giúp cây tươi tốt. Lũy tre làng vẫn êm đềm che chắn một miền quê. Tuổi thơ của Hòa không dữ dội như những đứa trẻ thành phố, cái êm đềm, nhẹ nhàng tách rời với cuộc sống phồn hoa đô thị, nơi đó vẫn sống theo những thói tập tục xưa, lệ làng cũ.
Đời của Hòa bước sang một hướng khác khi ba mẹ Hòa li hôn, hắn và 6 đứa em 1 trai 4 gái đều ở với mẹ, căn nhà 5 người đàn bà và 2 đứa con trai thật nheo nhóc, đói khát. Áo mặc chẳng đủ ấm, cơm ăn không đủ no. Bao nhiêu cực khổ cứ đè nặng lên đôi vai của người phụ nữ mới ngoài 40 tuổi. Một thân, một mình chèo chống với những lo toan cơm áo gạo tiền, người mẹ lam lũ quanh năm, làm tất cả những việc người ta thuê mướn để có tiền trang trải cuộc sống, đôi vai gầy mà phải gánh nặng đến oằn lưng. Mới 17 tuổi thôi mà Hòa đã hiểu hết, Hòa phải bỏ học bỏ làng lên thành phố sống mà thôi, phải lao động để đỡ đần cho mẹ.
Đời nhà nghèo
Chiếc đò tròng trành lắc nhẹ khi chân hắn bước lên, mẹ cùng các cô em gái đứng vẫy tay chào, mắt mẹ hắn nhòe đi vì thương con ... Hắn cố không khóc vì mình là đàn ông, phải ra đi hiên ngang mới mong ngày về vinh quang.
Những ngày sống ở phố thị phồn hoa này thật khắc nghiệt, đã bao lần nó gục ngã muốn về bên mẹ, nhưng là thân trai mình phải cố đứng lên. Sau nhiều lần đi làm, rồi thất nghiệp ... túng thiếu làm Hòa bấn loạn. Hòa đã tự an ủi hãy vì mẹ mà đứng lên, vừa đi làm và đi học bổ túc văn hóa ban đêm. Thấm thoát thời gian trôi qua thật nhanh, mới hôm nào đó thôi mà bây giờ nó đã tốt nghiệp đại học kinh tế, cũng mở công ty riêng, cũng gia đình và con cái ... mẹ và các em bây giờ rất tự hào về hắn. Hắn lao vào cuộc sống kiếm tiền, đam mê của hắn là tiền ... với hắn chỉ có tiền là làm nên tất cả: " Giàu thì sang, nghèo thì hèn ... " Đầu óc Hòa luôn nghĩ đến việc kinh doanh, hắn đem cả những hợp đồng lên trên giường và đi vào cả giấc ngủ.
Mọi người ai cũng ngạc nhiên sao Hòa giàu lên một cách nhanh chóng như vậy, trong tay Hòa với số vốn gần cả trăm tỷ, biệt thự mấy căn lớn ở Phú Mỹ Hưng, xe ô tô Audi A8 giá gần 5 tỷ ... với hàng trăm con người đang nhờ Hòa mà sống trong sung túc. Hòa tự hào vì mình đã thành công ... hắn nghĩ mình sinh ra là để kiếm tiền, giúp người khác.
Nhiều lần đi công tác ở tỉnh vùng cao, nhìn những đứa bé lam lũ, nhơ nhuốc, ghẻ lở ... Hòa không cầm được nước mắt, cả tuổi thơ của hắn lại ùa về bên hắn, hắn nghĩ mình phải giúp đám trẻ nghèo này. Vậy là hàng quý, Hòa làm những chương trình từ thiện lớn, đem tiền bạc áo quần, thậm chí cả gạo đến. Người dân miền cao coi Hòa như một vị thánh, một vị vua, người người ca ngợi tấm lòng cao đẹp. Hòa vui sướng đến rơi nước mắt ...
Công việc của Hòa rất bận rộn, những hợp đồng, hội họp, liên hoan kín cả lịch ... có nhiều khi cả tuần hắn không gặp con, sáng ra con đi học thì Hòa chưa dậy, tối mù trở về nhà thì con đã ngủ rồi. Ánh mắt vợ cũng sâu đi vì chờ chồng ... Nhưng hình như trong Hòa nghĩ bổn phận hắn là đi làm kinh tế, và nghĩa vụ của mọi người là phải chăm sóc gia đình giúp. Không một ai dám có ý kiến với Hòa, họ e ngại khi phải làm hắn giận dữ .
Gia đình Hòa bắt đầu có vết rạn, khi Hòa biết vợ mình thường mời bạn bè về nhà đánh bài bạc, đi du lịch xa mỗi khi Hòa đi công tác nước ngoài ... Hòa giận vô cùng, hắn đi cày bừa kiếm tiền như con trâu, vậy mà trả lại cho hắn là một cô vợ hư đốn như vậy sao? Cô ta đã không xứng đáng làm vợ của mình nữa ... Hòa đã kê đơn li hôn cùng vợ. Cô ấy chẳng ngần ngại mà ký ngay vào đơn ... cô ấy ra đi và không mang theo gì hết, chỉ xin được nuôi con. Hòa đồng ý cho cô nuôi con và cấp tiền dựng một ngôi nhà để ở.
- Hòa, con làm gì đó - Mẹ hắn đánh mạnh vào vai vì thấy con ngồi bần thần ngoài ban công
- Dạ, con ngồi ngắm trăng mẹ ạ
- Tổ cha mày, dân kinh doanh mà cũng nghệ sĩ quá ha
- Mẹ ơi, ước gì con nhận ra trước khi mọi chuyện tan nát, đổ bể ... tiền không là tất cả mẹ à. Con đã dành toàn bộ thời gian cho công việc kiếm tiền, lo cho đám trẻ nghèo ... nhưng con quên mất gia đình mình mẹ ạ, căn nhà này rất cần người chồng, người cha ... vợ và con của con họ cần sự quan tâm của con. Sự quan tâm bằng chia sẻ, cảm thông ... chứ không phải đưa thật nhiều tiền là xong bổn phận. Bây giờ con thèm sống trong một căn nhà tranh rách nát, có vợ có con ... hơn là giàu sang mà trống trải, cô đơn. mẹ ơi con đã làm gì sai ... hu ... hu ... hu
- Thôi nín đi con, âu là cái số mà con phải nhận, con là người tốt ... nhưng là con người, có ai hoàn thiện đâu con. Hãy cân bằng mọi thứ, tiền - tình đôi con không được bên trọng bên khinh, mà hãy cân bằng nó con à ...
Bây giờ, Hòa chẳng thèm tụ tập đám đông đàn đúm - ăn nhậu, chẳng thèm mọi người ca ngợi - tâng bốc, hay những tràng vỗ tay ca tụng của người đời. Sao giờ hắn thấy mọi thứ quanh mình thật giả tạo, hào quang đó có là gì? Chỉ là cảm giác mà thôi ... những cái gọi là nổi tiếng đó có là gì so với nỗi cô đơn đang chiếm ngự trong người hắn. Hắn mệt mỏi đến cùng cực, màn đêm luôn hành hạ hắn ... hắn tự mình giày vò trong dòng suy nghĩ. Chữ tiền ơi sao lắm nghiệt oan ? Cái ngày còn cơ cực sao mà vui vậy, bữa cơm chan chứa niềm vui ... húp miếng canh tép với rau lang sao mà ngọt. Bây giờ sơn hào hải vị nào bằng đâu ?
Có lần Hòa đưa con về nhà chơi, đến tối đứa con khóc đòi về nhà mẹ ... nó vùng vằng và nói: " con không thích ở với ba, con muốn về với mẹ " Nghe con nói sao mà như ngàn lưỡi dao đâm vào bụng hắn, hắn đã mất đứa con của mình rồi. Hắn đâu dám trách vô vợ cũ không biết dạy con, hay trách con sao làm người cha đau đớn ... hắn phải tự trách hắn mà thôi, hắn có quan tâm chăm sóc con đâu mà con yêu con mến.
Bát canh tép với rau lang sao mà ngọt
Ly đã vở, đời đã nát ... hắn phải làm lại cuộc đời ... khép lại trang cũ buồn phiền mà đi tiếp. Vẫn kiếm tiền vẫn giúp đám trẻ nghèo nhưng không quên gia đình của riêng mình ... Hắn tự hứa với lòng mình phải thay đổi: " hắn cho đi nhiều hơn là nhận lấy - Gia đình là nơi hắn phải chăm sóc nhiều hơn "
Sài Gòn ngày 07-09-2013
ĐINH THANH HẢI
Hòa sinh ra trong một gia đình ở miền quê nhỏ, làng quê nằm bên con sông hiền hòa luôn mang theo những phù sa giúp cây tươi tốt. Lũy tre làng vẫn êm đềm che chắn một miền quê. Tuổi thơ của Hòa không dữ dội như những đứa trẻ thành phố, cái êm đềm, nhẹ nhàng tách rời với cuộc sống phồn hoa đô thị, nơi đó vẫn sống theo những thói tập tục xưa, lệ làng cũ.
Đời của Hòa bước sang một hướng khác khi ba mẹ Hòa li hôn, hắn và 6 đứa em 1 trai 4 gái đều ở với mẹ, căn nhà 5 người đàn bà và 2 đứa con trai thật nheo nhóc, đói khát. Áo mặc chẳng đủ ấm, cơm ăn không đủ no. Bao nhiêu cực khổ cứ đè nặng lên đôi vai của người phụ nữ mới ngoài 40 tuổi. Một thân, một mình chèo chống với những lo toan cơm áo gạo tiền, người mẹ lam lũ quanh năm, làm tất cả những việc người ta thuê mướn để có tiền trang trải cuộc sống, đôi vai gầy mà phải gánh nặng đến oằn lưng. Mới 17 tuổi thôi mà Hòa đã hiểu hết, Hòa phải bỏ học bỏ làng lên thành phố sống mà thôi, phải lao động để đỡ đần cho mẹ.
Đời nhà nghèo
Chiếc đò tròng trành lắc nhẹ khi chân hắn bước lên, mẹ cùng các cô em gái đứng vẫy tay chào, mắt mẹ hắn nhòe đi vì thương con ... Hắn cố không khóc vì mình là đàn ông, phải ra đi hiên ngang mới mong ngày về vinh quang.
Những ngày sống ở phố thị phồn hoa này thật khắc nghiệt, đã bao lần nó gục ngã muốn về bên mẹ, nhưng là thân trai mình phải cố đứng lên. Sau nhiều lần đi làm, rồi thất nghiệp ... túng thiếu làm Hòa bấn loạn. Hòa đã tự an ủi hãy vì mẹ mà đứng lên, vừa đi làm và đi học bổ túc văn hóa ban đêm. Thấm thoát thời gian trôi qua thật nhanh, mới hôm nào đó thôi mà bây giờ nó đã tốt nghiệp đại học kinh tế, cũng mở công ty riêng, cũng gia đình và con cái ... mẹ và các em bây giờ rất tự hào về hắn. Hắn lao vào cuộc sống kiếm tiền, đam mê của hắn là tiền ... với hắn chỉ có tiền là làm nên tất cả: " Giàu thì sang, nghèo thì hèn ... " Đầu óc Hòa luôn nghĩ đến việc kinh doanh, hắn đem cả những hợp đồng lên trên giường và đi vào cả giấc ngủ.
Mọi người ai cũng ngạc nhiên sao Hòa giàu lên một cách nhanh chóng như vậy, trong tay Hòa với số vốn gần cả trăm tỷ, biệt thự mấy căn lớn ở Phú Mỹ Hưng, xe ô tô Audi A8 giá gần 5 tỷ ... với hàng trăm con người đang nhờ Hòa mà sống trong sung túc. Hòa tự hào vì mình đã thành công ... hắn nghĩ mình sinh ra là để kiếm tiền, giúp người khác.
Nhiều lần đi công tác ở tỉnh vùng cao, nhìn những đứa bé lam lũ, nhơ nhuốc, ghẻ lở ... Hòa không cầm được nước mắt, cả tuổi thơ của hắn lại ùa về bên hắn, hắn nghĩ mình phải giúp đám trẻ nghèo này. Vậy là hàng quý, Hòa làm những chương trình từ thiện lớn, đem tiền bạc áo quần, thậm chí cả gạo đến. Người dân miền cao coi Hòa như một vị thánh, một vị vua, người người ca ngợi tấm lòng cao đẹp. Hòa vui sướng đến rơi nước mắt ...
Công việc của Hòa rất bận rộn, những hợp đồng, hội họp, liên hoan kín cả lịch ... có nhiều khi cả tuần hắn không gặp con, sáng ra con đi học thì Hòa chưa dậy, tối mù trở về nhà thì con đã ngủ rồi. Ánh mắt vợ cũng sâu đi vì chờ chồng ... Nhưng hình như trong Hòa nghĩ bổn phận hắn là đi làm kinh tế, và nghĩa vụ của mọi người là phải chăm sóc gia đình giúp. Không một ai dám có ý kiến với Hòa, họ e ngại khi phải làm hắn giận dữ .
Gia đình Hòa bắt đầu có vết rạn, khi Hòa biết vợ mình thường mời bạn bè về nhà đánh bài bạc, đi du lịch xa mỗi khi Hòa đi công tác nước ngoài ... Hòa giận vô cùng, hắn đi cày bừa kiếm tiền như con trâu, vậy mà trả lại cho hắn là một cô vợ hư đốn như vậy sao? Cô ta đã không xứng đáng làm vợ của mình nữa ... Hòa đã kê đơn li hôn cùng vợ. Cô ấy chẳng ngần ngại mà ký ngay vào đơn ... cô ấy ra đi và không mang theo gì hết, chỉ xin được nuôi con. Hòa đồng ý cho cô nuôi con và cấp tiền dựng một ngôi nhà để ở.
- Hòa, con làm gì đó - Mẹ hắn đánh mạnh vào vai vì thấy con ngồi bần thần ngoài ban công
- Dạ, con ngồi ngắm trăng mẹ ạ
- Tổ cha mày, dân kinh doanh mà cũng nghệ sĩ quá ha
- Mẹ ơi, ước gì con nhận ra trước khi mọi chuyện tan nát, đổ bể ... tiền không là tất cả mẹ à. Con đã dành toàn bộ thời gian cho công việc kiếm tiền, lo cho đám trẻ nghèo ... nhưng con quên mất gia đình mình mẹ ạ, căn nhà này rất cần người chồng, người cha ... vợ và con của con họ cần sự quan tâm của con. Sự quan tâm bằng chia sẻ, cảm thông ... chứ không phải đưa thật nhiều tiền là xong bổn phận. Bây giờ con thèm sống trong một căn nhà tranh rách nát, có vợ có con ... hơn là giàu sang mà trống trải, cô đơn. mẹ ơi con đã làm gì sai ... hu ... hu ... hu
- Thôi nín đi con, âu là cái số mà con phải nhận, con là người tốt ... nhưng là con người, có ai hoàn thiện đâu con. Hãy cân bằng mọi thứ, tiền - tình đôi con không được bên trọng bên khinh, mà hãy cân bằng nó con à ...
Bây giờ, Hòa chẳng thèm tụ tập đám đông đàn đúm - ăn nhậu, chẳng thèm mọi người ca ngợi - tâng bốc, hay những tràng vỗ tay ca tụng của người đời. Sao giờ hắn thấy mọi thứ quanh mình thật giả tạo, hào quang đó có là gì? Chỉ là cảm giác mà thôi ... những cái gọi là nổi tiếng đó có là gì so với nỗi cô đơn đang chiếm ngự trong người hắn. Hắn mệt mỏi đến cùng cực, màn đêm luôn hành hạ hắn ... hắn tự mình giày vò trong dòng suy nghĩ. Chữ tiền ơi sao lắm nghiệt oan ? Cái ngày còn cơ cực sao mà vui vậy, bữa cơm chan chứa niềm vui ... húp miếng canh tép với rau lang sao mà ngọt. Bây giờ sơn hào hải vị nào bằng đâu ?
Có lần Hòa đưa con về nhà chơi, đến tối đứa con khóc đòi về nhà mẹ ... nó vùng vằng và nói: " con không thích ở với ba, con muốn về với mẹ " Nghe con nói sao mà như ngàn lưỡi dao đâm vào bụng hắn, hắn đã mất đứa con của mình rồi. Hắn đâu dám trách vô vợ cũ không biết dạy con, hay trách con sao làm người cha đau đớn ... hắn phải tự trách hắn mà thôi, hắn có quan tâm chăm sóc con đâu mà con yêu con mến.
Bát canh tép với rau lang sao mà ngọt
Ly đã vở, đời đã nát ... hắn phải làm lại cuộc đời ... khép lại trang cũ buồn phiền mà đi tiếp. Vẫn kiếm tiền vẫn giúp đám trẻ nghèo nhưng không quên gia đình của riêng mình ... Hắn tự hứa với lòng mình phải thay đổi: " hắn cho đi nhiều hơn là nhận lấy - Gia đình là nơi hắn phải chăm sóc nhiều hơn "
Sài Gòn ngày 07-09-2013
ĐINH THANH HẢI
Nhận xét
Đăng nhận xét