Nhớ rừng núi Khe Sanh


 
 
Xin bạn đừng hỏi tôi câu rất dễ
Có yêu quê nơi chốn sinh thành ?

Yêu lắm chứ quê mình đó bạn.
Quanh năm sương gió, với mưa rừng.
Triền núi cao nơi dòng khe chảy mãi
xuyên qua rừng rồi chảy về xuôi
Dòng sông Hiếu quyện mình vào Thạch Hãn
Rồi đổ mình ra Cửa Việt mênh mông.

Khe Sanh đó, một miền quê yêu dấu
Nơi bạt ngàn rừng núi bao la ...
Từng núi, từng đồi, ôi xanh ngát
Cà phê nào tươi tốt quanh năm,
và cho ra một mùi hương đượm ...
Cà phê nào sánh được với quê tôi ?

Ôi Khe Sanh, một miền núi nhỏ.
Diệu kỳ sao mưa thuận gió hòa
Đem yên ấm tràn lên xứ sở
Biến đất thiêng thành xứ yên lành

Ngày xưa đó, Khe Sanh là vùng đất tử
Nơi chiến trường, súng đạn, máu tuôn.
Cả vùng đất chìm mình trong khói lửa.
Xác đôi bên nằm xuống ở nơi này.

Ừ mới thôi mà hơn nữa đời phiêu dạt
Chiến tranh qua dân lại đến nơi này.
Phát bìa rừng trồng cây gây giống
Thung lũng hoang sơ thành mảnh ruộng
Lúa xanh rì, vì nước mạch trong xanh.

Khe Sanh đó giờ đây đã thay đổi
Nhà lầu, xe hơi, no ấm xum vầy
Nhà tranh, nay thời biến đổi
Thành nhà xây sang trọng quá chừng
Đường bê tông chạy thâu vào xóm nhỏ
Đất bám người - người lại ra đi.


Sài Gòn 12-12-13
Đinh Thanh Hải

Nhận xét

Bài đăng phổ biến