nút buộc


Nút buộc - Hình internet

Trong đời sống, có những nút buộc mà đôi khi ta cảm thấy ngột ngạt, khó thở. Nhưng đến khi ta tháo gỡ dần dần những nút buộc, thì tự dưng sự hờ hững, lơ là, và dần tách nhau ra xa theo thời gian, hố đen sâu hoắm của sự chia lìa tan nát. Lúc chìa lìa làm hai ta lại ước ao trách hờn: sao đời mình không có những nút buộc, tuy bức bối mà vẫn đầy yêu thương.

Đối với người này thì thích nút buộc nọ, người khác thích nút buộc kia. Mà ở đời có vô vàn nút buộc khác nhau, và cách buộc nút cũng không ai giống ai. Có khi nút buộc chỉ thắt hờ mà chính người bị buộc chẳng hề muốn tháo ra, đôi khi còn níu tay cho nút buộc mãi còn, sợ nó bị tuột ra.

Hai đứa Hân cùng Hoan yêu nhau từ thuở còn là đứa học sinh, ngây ngô và trong sáng. Hân là con gái ngoan hiền, ba mẹ là giáo viên. Hoan thì con của một gia đình làm bên lĩnh vực văn hóa - nghệ thuật. Cặp đôi Hân Hoan rất xứng đôi, đẹp lứa, ai cũng cầu mong cho họ nên đôi, nên cặp vợ chồng ...

Một cái nút buộc hờ lên trái tim non của hai đứa trẻ, một nút buộc bằng sợ dây tình thơm ngát hương hoa. Như những sợi chỉ đầy màu sắc tươi vui, được đôi bàn tay khéo léo thêu thùa nên bức tranh trên vãi lụa đẹp.

Nhưng cái nút thắt đó đã không hề được hai con người cố nâng niu, vun đắp ... nó đã bị buông bỏ - tháo gở bỡi sự ơ thờ. Hoan đi mãi theo con đường công danh sự nghiệp, bỏ xứ đi tận chân đời xa xứ lạ, Hân bám víu xứ đất quê ... Hai đứa đã không còn một nút thắt nào - hai đứa đã đi về hai hướng ngược chiều nhau, thời gian càng dài thì bước chân họ càng lạc mất lối.

Hân và Hoan chẳng hề liên lạc cùng nhau, họa chăng đôi lần họ nghe người ta nói đôi ba câu chuyện ... ừ lắng nghe rồi cho vào quên lãng, chứ nào đâu mà tìm hiểu mà quan tâm, lạc nhau mất lâu rồi.

Anh Hoan, sao anh cứ ngồi nhớ về cái đâu đâu thế ? Em không thích anh như vậy, hãy sống với hiện tại, với riêng em ...

Hoan bừng tĩnh giữa đời thực, Sài Gòn mấy hôm nay vào hạ nắng nóng đến tột cùng ... cái quạt quay liên hồi mà chẳng thể nào mát được tấm thân, mồ hôi tuôn ra như đi cày cuốc nương rẫy. Ừ Hoan cũng không nên quay về với ngày xưa kia, đó giờ là hoài niệm, một khúc thời gian của một thời mơ mộng. Đời thực biết không phải luôn đẹp, luôn như thơ ca nhạc họa ... mà đôi khi nó như một khúc tấu đàn nhị kéo giữa đám ma, hay đàn bầu réo rắt trong đêm sầu thảm. Thôi ta hãy đi tìm đời mới, với những nút thắt hờ mà bền ... lúc xiết chặt, lúc hờ hờ cho đời bay tựa cánh diều no gió.

Hoan gặp Thơ khi tâm hồn đã rả nát, con tim rớm máu nay đã vừa khô, vết khứa đã liền ... Hoan muốn làm lại cuộc đời, dành trọn con tim cho người yêu anh và quan tâm anh. Thôi tình vội, tình hờ, tình trăng hoa cùng gió. Hoan ẩn mình và lánh xa những cuộc ăn nhậu, đàn hát, gái trai. Hoan bắt đầu tạo ra những nút thắt yêu thương dành cho Thơ. Hoan yêu Thơ thật nhiều, vì cô đã luôn quan tâm, chăm sóc, xoa dịu cái nỗi đau lòng mà Hoan đang mang ... Trên lưng Hoan nay vẫn còn những cái vết bầm đen của đòn roi hằn sẹo ... bàn tay Thơ đã xoa mờ nó theo từng ngày.

Một anh chàng đẹp trai, tài hoa, lãng tử ... nay khép hờ với sự thầm lặng, đứng lại bên đường nhìn dòng xe cộ ùa qua. Mặc kệ mọi tiếng vô ra đàm tiếu, hay lời khen ngọt lịm của kẻ dối lừa. Nhưng ... mọi thứ không như Hoan muốn, những nút thắt mà Hoan tạo ra đang bị Thơ ngày đêm tháo nút, cô khó chịu với sự buộc lạt của Hoan ... Những nút buộc mà có khi cả hai đều không muốn. Thơ không chỉ yêu mình anh, mà cô theo vui đùa cùng những chàng trai khác, dù chỉ là lời nói đùa cợt, tán gẫu ...  Hoan lại đau một lần nữa, khi những nút buộc của mình chẳng thể nào tạo nên một nhành hoa đẹp, kết trái thơm ngọt ... Hoan dần thờ ơ với Thơ ... chẳng bận tâm nhiều về đời thật hay dối lừa. Thật tệ khi Hoan phải làm vậy, cố đánh lừa rằng mình đã thôi yêu, thôi quý Thơ.

Ông bà xưa thường dạy con cháu " Lạt mềm buộc chặt ". Vậy lạt của Hoan đã đủ mềm hay chưa ?

Nút buộc ơi, sao nút buộc này lại chẳng thể nào bó hai thành một ... một vòng dây với nút buộc yêu thương, sao vô tình tháo nó ra và mọi thứ chia lìa, xa mãi ...

Sài Gòn 26-05-2014
Đinh Thanh Hải

Nhận xét

Bài đăng phổ biến