Em xuống đời làm mèo hoang

.
" Có phải em về trong đêm nay? / Bước thấp bước cao ngả nghiêng trên đời này / Lệch vai áo hoa phai màu son đôi môi nhạt nhòa / Nghe buồn đau lên xót xa. "

Hoa bước chân đi lang thang trên con hẻm dẫn vào phòng trọ, bỗng nghe từ căn gác nhỏ mở bài hát Mèo Hoang. Làm trong cô nhói lên một nỗi đau quặn thắt, hình như người tác giả muốn viết tặng riêng cho những người làm nghề như cô: "Em gái quê nơi đồng ruộng nắng cháy / Khoác xiêm y em thành người phố thị / Cơm áo gạo tiền xui em biết dối gian / Em bước chân xuống đời thành mèo hoang."

Mới ngày nào cô gái thôn quê nơi miền sông nước ấy, bên Ba Má cùng đàn em quây quần, hàng ngày lo việc ruộng vườn. Sáng sớm, ăn vội chén cơm cho no lòng rồi ra đồng ruộng cày cuốc, chăm lúa, bón phân... Dù trời nắng hay mưa cô cùng Ba Má vẫn bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Làm quần quật cả ngày mà nghèo vẫn hoài khổ cứ đeo bám, cố gắng lắm mới đủ no cho cơm ngày hai bữa.

Ngày này qua ngày nọ, tháng này đến tháng kia, người nông dân sáng sớm ra đồng, tối mù thì trở về nhà, gia đình lại quây quần bên mâm cơm. Tuy cuộc sống còn cực khổ nhưng yên bình và vui vẻ, tiếng cười, tiếng nói vô tư, hồn nhiên của những người nông dân mộc mạc. Mùa vụ lúa rảnh rỗi thì đi bắt cá đem ra chợ bán, hoặc phơi khô để dành mà ăn.

Cuộc sống yên bình bên gia đình, dưới căn nhà mái lá đơn sơ đủ che nắng che mưa... ấy vậy mà thời gian đẹp đó nào có bao lâu, thì cha cô lâm bệnh, tiền nằm viện, thuốc thang đã làm cho gia đình Hoa càng nghèo lại khốn khó hơn, nợ nần chồng chất.

- Hoa ơi, mày theo tau lên Sài Gòn đi, lên đó kiếm tiền mà phụ Ba Má trả nợ nần, em út được đi học hành tử tế...
- Uyên ơi, nhưng tau đâu có nghề nghiệp gì ngoài làm ruộng, thêu thùa, nấu nướng.
- Thì tau cũng đâu có nghề nghiệp gì, mày lên đó với tau đi làm tiếp viên nhà hàng, đêm đêm ngồi tiếp khách có tiền lắm, việc nhàn hạ.

Hoa giật mình quay lại với thực tại, ôi vậy mà đã 3 năm cô lên nơi phố thị này, làm cái nghề giúp vui cho những gã đàn ông. Đêm đêm tô son trét phấn lên khuôn mặt, lòng có buồn phiền cũng phải tỏ ra tươi cười để giúp những vị khách mua vui.

Những ly bia nâng lên rồi hạ xuống, tiếng cụng ly kêu leng keng, tiếng cười đùa bỡn cợt, tiếng hát hò thâu đêm. Có những đêm khách nài ép quá làm Hoa say chếnh choáng, cũng có đêm uống cho say để quên đi sầu muộn của đời..., con đường từ nhà hàng về phòng trọ đâu có xa gì, vậy mà đi mãi chẳng về tới nơi.

Mỗi lần đi ngang qua căn gác nhỏ, cô phải dừng lại vì những ca khúc ấy cứ vang vọng ra giữa đêm, như xát muối vào lòng: Kiếp cầm ca, mèo hoang, phận tơ tằm... Có lúc cô bật khóc khi nghe: "Nào ai biết ai sao lại ôm nhau như người tình / Đôi bàn tay thú phiêu linh".

Người nhạc sĩ kia sao lại thấu hiểu cái thân phận bọt bèo của những cô gái như Hoa, Ừ nào ai quen biết nhau gì, lại ôm nhau như người tình? Những vị khách men say thì tay làm tới, cứ muốn phiêu linh trên cơ thể người phụ nữ, họ bỏ đôi đồng tiền ra và thỏa mãn cái họ muốn, vui đùa, bỡn cợt, vò nát thân em.

Tuy chỗ Hoa làm đầy cạm bẫy, nhưng cô luôn giữ mình. Có những vị khách ra giá bạc triệu để vui một đêm, nhưng Hoa không đi xa hơn, chấp nhận bán hoa như các cô gái khác, họ đi một lần, hai lần... rồi trở thành công việc thường nhật lúc nào không hay.

Tiền kiếm rất nhiều, gấp nhiều lần những người phục vụ rót bia, lau mặt, gắp mồi, hát chung đôi bài bolero... Nhưng tiền kiếm dễ rồi cũng tiêu dễ, mấy ai tiết kiệm được cho mình. Họ không chơi đề đóm, thì cũng cờ bạc hay nghiện ma túy, đá, hồng phiến. Đôi cô gái bị bắt đi phục hồi nhân phẩm, vô trại cai nghiện, có luôn cả tù tội vì bán dâm.

- Chào cháu, sao cháu đứng hoài dưới mưa ?

Hoa giật mình quay lại, một cô lao công đang quét dọn hè phố. Hoa nhẹ nhàng trả lời: Dạ, cháu làm ca đêm nên về muộn, lại quên không mang theo áo mưa... cháu xin chào cô ạ!

Nói xong câu Hoa chạy nhanh về phòng trọ, đứng giữa trời mưa làm cô ướt nhẹp mà chẳng hề hay biết. Giờ thì lạnh và co cúm thân mình lại, nhìn đồng hồ cũng đã 1 giờ sáng rồi. Tắm rửa xong, chế tô mì tôm ăn no lòng và lăn ra ngủ một giấc say, quên hết mệt mỏi, tủi hổ của thân phận đi giúp người đời mua vui.

Hàng đêm, Hoa tiếp khách quen rồi qua khách lạ, hôm nào tiếp nhiều nhóm thì có nhiều tiền "bo". Hoa luôn được khách mến vì có giọng hát hay, biết làm khách vui bằng những lời khen ngợi. Chính vì vậy mà Hoa luôn có tiền thu nhập hàng đêm.

Đêm nay, bàn tiệc vui nhộn hơn khi có anh chàng dáng rất nghệ sĩ ghé chung vui, tiếng đàn lời ca của anh ôi sao tuyệt vời, Hoa mắt trố lên vì ngón đàn tuyệt diệu của anh.

- Kính thưa quý vị, hôm nay ngồi tại đây cho tôi xin hát tặng những người con gái trong bàn một bài hát: Mèo Hoang

Mắt Hoa đã nhòe đi, nước mắt lăn dài trên má. Anh ơi, sao anh hát bài này chi vậy? Em biết anh muốn chia sẻ với thân phận như bọn em, nhưng anh đâu có biết là lòng em đau như thế nào không? Hoa nói thầm trong đầu mình như vậy, chắc anh cũng đoán ra vì anh vừa đàn hát vừa nhìn thẳng mặt Hoa, như thể chỉ hát riêng cho cô vậy.

"Có phải đêm buồn đêm lang thang / Đốt cháy trái tim đời qua mau bàng hoàng / Ngày mai bước đi mang nỗi đau thân phận bọt bèo / Tiếng đời em cũng mang theo "

Đêm khuya, tiệc tàn, mọi người ra về, Hoa cũng thu dọn đồ để về phòng trọ nghỉ ngơi, đêm nào cũng có men bia thế này, thân rã rời và mệt mỏi.

Nhà hàng nơi Hoa làm việc bữa nay có thêm một vị khách thường xuyên đến, có hôm anh ấy chỉ đến một mình, uống bia và đôi dĩa mồi, và chỉ muốn gặp Hoa. Nếu Hoa bận tiếp khách thì anh ngồi một mình, đến khi rảnh rỗi Hoa lại ra ngồi cùng anh, họ chuyện trò đủ thứ trên đời... rồi có lúc cả hai yên lặng không nói lời nào. Anh ấy cứ nhìn chăm chú vào mắt Hoa, đôi lúc làm Hoa e thẹn và cúi mặt để tránh ánh mắt của anh.

- Hoa ... Hoa ...
- Ủa sao anh đứng đây?
- Anh đứng đợi em, anh có chuyện muốn nói với em.
- Dạ, sao lúc nãy anh không nói với em luôn, mà phải đợi em ra về mới nói.
- Anh xin giới thiệu anh tên là Phi Thành là giám đốc công ty du lịch Mỹ Hòa, anh muốn mời em về đó làm việc.
- Nhưng em đâu biết làm gì đâu anh.
- Anh sẽ cho em đi học vài khóa về du lịch, anh thấy em là cô gái khác những cô ở chỗ em làm. Trong mắt em vẫn còn sự hồn nhiên trong sáng, anh không muốn nơi này làm vẩn đục tâm hồn và thể xác của em.

Đời Hoa đã thoát ra khỏi cái kiếp làm Mèo Hoang, rời xa cái nơi mà người đời cho em tiếng xấu. Anh Thành rất thương Hoa, chăm sóc cô như người em ruột thịt. Lâu lâu anh lái xe đưa Hoa về quê thăm ba má. Anh cũng coi hai người như là ba má ruột của mình, xây căn nhà khang trang và đẹp tuyệt, cho ba má ở.

Gia đình nay lại rộn vang tiếng cười nói vui vẻ, bà con chòm xóm ai cũng mừng cho Hoa. Đôi lần ngồi nhậu tiệc vui bà con nói: Sao hai đứa không cưới nhau đi, thấy hai đứa rất đẹp đôi mừ. Hai đứa mà cưới nhau thì "Thành Hoa" ... đẹp cho đời.

Nhiều lần Hoa cũng gượng hỏi, nhưng anh trả lời cho qua chuyện, rằng chỉ coi Hoa như em gái mà thôi.

Nhưng sao bên anh chẳng có người phụ nữ nào? hay anh là người thuộc giới tính thứ 3? Cứ mỗi lần Hoa hỏi sao anh không lấy vợ, anh lại cười và lờ đi sang chuyện khác.

- Em đang nghĩ gì mà ngồi mơ màng thế Hoa ơi?
- Dạ, em đang ngồi nghĩ về anh.
- Ủa, nghĩ về anh? mà em nghĩ về chuyện gì ?
- Hình như anh say rồi đó, anh đi ngủ đi anh...
- Anh chưa say, em nói đi, em nghĩ về anh chuyện gì nè?
- Dạ, em cứ thắc mắc hoài sao anh không lấy vợ? mấy lần em hỏi mà anh cứ lờ đi.

Thành ngồi thừ ra, tuy say nhưng mắt anh đã nhòe đi, nước mắt lăn dài trên má...
- Anh ơi, sao anh khóc? có chuyện gì kể cho em nghe!
- Thôi được, anh nói thật cho em... anh bị bệnh xơ gan cổ trướng, có thể chuyển qua ung thư, mấy năm nay anh vẫn đang điều trị nó. Từ lúc biết bệnh, anh đã cố gắng làm những việc tốt, giúp đỡ người khác. Anh không dám cưới ai, vì anh không muốn vợ con anh phải khổ khi anh qua đời.

Hoa ôm chầm lấy Thành... cô vỗ về an ủi dỗ dành, tự nhiên Thành khóc nức nở, như con nít bị đòn oan.

- Em ơi, anh đã yêu em từ buổi đầu gặp mặt, anh biết em vẫn là em cô gái miền quê yên bình ấy. Em vẫn chưa bị lạc chân vào vùng tăm tối, vẫn chưa là con mèo hoang. Anh đã đến nhà hàng thường xuyên, chỉ để tìm hiểu về em, anh đã len lén đi theo em một mình trở về nhà trong đêm khuya.

- Sao giờ này anh mới nói cho em về chuyện anh bị bệnh? Một ngày nên duyên ngàn đời mãi vậy anh à, anh không những là người đã cứu đời em, mà là người em yêu nhất. Căn bệnh của anh đâu phải đến mức bác sĩ chịu thua, anh đừng bi quan vậy chứ.

Đêm đó, họ đã có nhau, một đêm mặn nồng của đôi lứa, một đêm yêu đương ngập tràn niềm vui hạnh phúc. Họ đã có nhau tất cả, sau những đêm dài mộng mị. Hạnh phúc nào hơn khi hai trái tim rung lên nhịp đập rộn ràng, hơi thở làm ấm môi nhau.

Ôi cái tình yêu nó đẹp thật, bỏ ra ngoài đi những cái thứ tầm thường của lý trí, của tiếng đời hà khắc đè lên một thân phận người.

Sài Gòn 07-11-2014
Đinh Thanh Hải

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến