Mẹ ...


 
MẸ ...
Người mẹ đơn côi trong hiu quạnh.
Giữa túp lều dột nát, rêu phong.
Đêm đông, mẹ co ro vì lạnh.
Mền mỏng manh, sao che đủ thân già.
Trái gió trở trời thân đau nhức.
Mẹ thở dài, thiếu bóng chồng - con.
Chiến tranh qua, đã bao mùa trăng lặn.
Mẹ một mình, thui thủi thân cô.
Chén cháo, rau lang cùng mắm ruốc.
Ăn qua ngày với tháng gian nan.
Con thương mẹ, xin cho ít gạo.
Ấm no lòng, những tháng ngày trôi.
Hay chiếc chăn bông mang tình ấm.
Gió giật rung, mẹ vẫn vui lòng.
Tượng đài nguy nga và tráng lệ.
Để làm gì, những thứ hào hoa ?
.
SG 11-03-2015
Kts. Đinh Thanh Hải

Nhận xét

Bài đăng phổ biến