Thương Hoài



- Em ơi, anh yêu em nhiều lắm em biết không ?
- Dạ, em cũng vậy ... trái tim em đêm ngày chỉ có mỗi anh, không lúc nào là em không nhớ về anh, đôi khi cái nỗi nhớ làm em bật khóc, khóc vì sao ông trời lại trêu hai ta, sao không mang anh đến bên em khi cả hai ta chưa ràng buộc, anh và em chưa thuộc về ai.

- Em ơi, đời này mấy chốc rồi trở thành hoa với cỏ, chìm vào với đất, ta sẽ tan biến dần theo dòng thời gian. Hãy tháo đi những cái ràng buộc mà ta cả một đời chịu đựng, hai ta hãy về bên nhau và sống cho cái hạnh phúc riêng của mình ... Hãy mặc kệ cái miệng lưỡi của thế gian, họ đàm tiếu hay nói xấu cũng chỉ đôi chốc lát, năm tháng trôi qua họ cũng dần quen em à ... Ta lại bình thường như bao nhiêu con người bình thường khác.

Cả hai ở cách nhau mấy trăm cây số, vậy mà nhờ những chuyến bay đêm họ gặp nhau, lúc thì anh vào lúc thì em ra, điểm hẹn ấy nằm ngay kề sân bay phố thị, một căn gác nhỏ của phòng trọ ngoại ô, nơi chỉ hai kẻ lạ hẹn hò.

Họ gặp nhau trong cái vội vàng, cái khát khao của tình thắm đượm, dù cho mưa, dù cho nắng cháy da người ... cả hai vẫn tìm đến bên nhau. Mồ hôi thấm ướt trên da thịt, ướt nhẹp trong tiếng thở sau một trận chiến men nồng.

- Thương ... sao mày đứng bần thần ra vậy ?
- Ừ không sao đâu bạn ơi, đứng một tý rồi mình quay vào nhà.

Hương lầm bầm trong đầu: Tội nghiệp con nhỏ, hai đứa đang yêu đương nồng cháy, thì đùng cái thằng bồ nó ra đi mãi mãi trong một lần đi công tác bị tai nạn trên biển, mất luôn xác chẳng thể tìm ra. Hoài ra đi bỏ con Thương lại một mình nơi trần gian lắm lời đàm tiếu, xoi mói, chua ngoa từ đầu môi chót lưỡi. Hình như con người chúng ta thích làm người khác đau khổ hơn là mang cho nhau niềm vui.

- oe ... oe ... oe ...

Tiếng khóc của thằng bé vang lên, một đứa con ra đời của một tình yêu đẹp, nhưng đời này không cho ai tất cả cái trọn vẹn ...

Thằng bé là đứa con trai nối dõi của gia đình thằng bồ con Thương, tội nghiệp nó ra đi mà chẳng biết có đứa con tồn tại trên đời này ... Con Thương từng nói: Khi nào con lớn một chút sẽ đưa về thăm quê nội nó, để thắp lên bàn thờ người cha ruột một nén nhang.

Hương đã kéo Thương ra khỏi đau khổ, cả hai người đàn bà góa chồng bỏ xứ lên rừng núi mà sống. Hai người đàn bà cùng một cháu bé sống trong căn nhà gỗ, giữa rừng cà phê bạt ngàn của núi rừng cao nguyên. cả hai đứa bạn gái thân từ nhỏ lưu lạc vào tận nơi này.

- Dạ, cháu chào bác ạ, cháu là Thương ... và đây là cháu nội của bác đây ạ, con của anh Hoài. Bà cụ vừa nghe xong nước mắt lăn dài trên má, ôm chầm lấy hai mẹ con mà khóc: Tổ cha bây chơ, thằng Hoài hắn đi tìm hai mẹ con bây cả chục năm nay. Nó bị tai nạn nhưng may răng được tàu đánh cá của bà con cứu, nó ở ngoài đảo cả năm trời sau đó mới vào đất liền. Gia đình cũng tưởng hắn đã chết ngoài biển khơi nên làm cái mộ gió với lập bàn thờ mà nhang khói.

- Thương ... phải là em không?
 - Anh Hoài của em còn sống đây sao ?

Cả hai người ôm chầm lấy nhau, chẳng ai nói một lời ngoài lời thút thít, nước mắt đầm đìa ... Đứa con thơ chẳng hiểu chuyện gì víu lấy áo mẹ mà lay lay.

Truyện ngắn
Đinh Thanh Hải
Sài Gòn 12/10/2015

Nhận xét

Bài đăng phổ biến