Yêu đời - yêu người và yêu tôi
Chiều ni Cầu Trắng Bình Long
Mong em ghé đến, để tôi vui cùng
Má ơi, cứ đỏ thẹn thùng
Cho anh phát lửa, thổi bùng cơn mê.
Em yêu, từ ngày anh gặp em trong phút giây bồng bềnh ấy, giọng hát em cất lên sao mà ngọt ngào đến vậy, cả trăm người trong căn phòng nhỏ bỗng hóa hư vô, chỉ có em nổi lên như đốm lửa, sưởi ấm tim hồng của mùa đông băng giá... Môi em cười như sen hồng mới nở, má lúm đồng tiền như chôn cứng trái tim anh... vờ vịt mãi, anh làm như hóa dại, sao vội dối lòng một phút rung rinh.
Hãy mở cửa nhé, tim ơi đừng khép lại... cho chút đời này ấm mãi những tình yêu, dù có lúc tim đau vì oán giận, nhưng hơn là băng giá cả ngàn năm... hãy đốt cháy đi em, cho thành tro tàn vụn nát, cơn gió vô tình thổi bay không còn dấu vết, lướt nhẹ má em và chạm vào đôi mắt ấy, em nhạt nhòa lệ vướng bờ mi.
- Anh ơi, mời anh lên hát đôi bài nhạc nhé, MC gọi hoài sao anh mãi bâng quơ...
- Ừa cảm ơn em đã cho anh quay về thực tại.
- Anh hay mơ mơ thực thực quá đi à.
- Đúng rồi em, cuộc đời này như giấc mộng, có mà như không, không mà có
- Anh lên hát đi mà, than goài.
.
Kính thưa quý vị, sau đây tôi xin gửi đến cùng quý vị bài hát mộc mạc mà dễ thương, một bài hát mà Nó đã mê từ bao giờ. Lời bài hát như thể nói giúp cho người con trai miền Núi cao lạc giữa phố thị Sài Gòn: "Tình yêu đó, phôi pha vào sương gió. Những đêm mưa tỉnh nhỏ, gợi nhớ tuổi học trò. Tâm tình thường hay ngỏ. trường tan về chung phố những lúc trời chiều đổ mưa ! " Xin quý vị cùng lắng nghe bài hát "Mưa đêm tỉnh nhỏ" của Nhạc sĩ Hà Phương.
- A... cứu người... bớ người ta... có anh chàng nào đang nằm gục bất tỉnh ở bên đường!!! Cứu... cứu... cứu...
Anh chàng đã nằm gục bên con đường nhỏ, giữa nghĩa trang im lìm chẳng tiếng ai, chỉ có loài côn trùng đang gặm nhấm phát ra những tiếng nghe kinh hồn - khiếp vía. Cơn say men chếnh choáng, đi dưới mưa làm cơ thể mệt nhoài và trúng gió, nằm bên đường chẳng biết gió trăng.
- Anh ơi, anh tỉnh rồi à? Anh nằm mê man 3 ngày rồi đó.
- Ủa tôi sao vậy nè
- Anh bị trúng gió và té xe, người ta chở anh vô đây đã mấy ngày rồi, anh có người thân không? Em gọi họ giúp anh vào đây chăm sóc cho anh nhé!
- Cảm ơn em bác sĩ, anh chỉ có một mình giữa phố thị này mà thôi, quê anh ở ngoài kia xa lắm, ba mẹ nghèo lại bệnh tật quanh năm, thôi để tự mình anh chăm sóc cũng được em à.
- Anh không có vợ con, người thân ở nơi này à?
- Đúng em à, anh chỉ một mình mà thôi... còn đàn bà họ chỉ chơi anh qua đường em ạ, riết thành quen, ai đi cứ đi chiến trường súng nổ.
- Bất tỉnh mấy ngày nay, vừa tỉnh lại mà cũng nói hài quá anh ha, đẹp trai quá mà, chắc ối cô chết mê mệt với anh.
- Chính điều đó làm anh cô đơn một mình em à!
Những ngày nằm viện anh luôn được Trang chăm sóc tận tình, mua giúp cháo, thức ăn, đồ uống... hôm nào cũng có trái cây tươi ngon, sau giờ làm Trang thường ghé đến bên anh, giúp anh nhiều việc, nhiều hôm mãi nói chuyện đến khuya. Trang kể chuyện này chuyện kia cho anh bớt buồn, nhiều người bệnh nhân chung phòng cứ cười chọc anh: Có bác sĩ xinh đẹp chăm sóc, thương yêu như thế, chắc cứ vờ bị bệnh nặng để nằm hoài mà không ra viện đây mà.
Thật xúc động biết nhường nào, hay ông trời đã đưa người ấy đến bên anh? Không tự dưng ở đâu xa lạ, mà thân thuộc như đôi nhân tình, quan tâm từng chút một, trái tim rung lên những bồi hồi xúc động, mắt hoen mờ vì giọt nước nhòe mi... Đang miên man theo dòng suy nghĩ, bàn tay mềm mại vuốt nhẹ má rồi khẻ khàng bên tai: Sao anh lại khóc nhè, đàn ông gì mà ướt át quá đi nè! Em mang cho anh tô cháo hành hãy còn nóng, em đút cho anh ăn nhé!
Đặt bàn tay lên má em, khẻ nói ngàn lời qua đôi mắt... em khẻ nghiêng đầu giữ chặt lấy bàn tay anh, hình như cả hai người đang truyền cho nhau hơi ấm, qua bàn tay và má hồng như thể họ đã thầm tình tứ với nhau, ngoài kia mưa Sài Gòn đang nhỏ hạt, tiếng gió reo vui xuyên qua ô cửa, khẻ chạm da người làm nổi hế gai ốc.
- Ba ơi, ba à...
- Gì đó con gái yêu của ba nè!
- Mẹ gọi ba vào ăn cơm tối ba ơi, ba đứng bần thần ngoài này không lạnh sao ba.
- Ừ, ba không lạnh con gái, mình vào đi không mẹ đợi.
"Từ ngày có em về, nhà mình toàn ánh trang thề. Dòng nhạc tình đã tắt lâu, tuôn trào ngọt ngào như dòng suối. Anh yêu phút ban đầu,đẹp nghiêng nghiêng dáng em sầu.Trong mắt em buồn về mau, em ơi có khi nào lần gặp đây cho mai sau." Người vợ yêu, cô bác sĩ ngày nào đang mở bản nhạc " Bài Tango cho em" thật tuyệt làm sao, cô ấy yêu đời, yêu người và yêu tôi.
Sài Gòn 24/10/2016
Đinh Thanh Hải
Truyện ngắn
Nhận xét
Đăng nhận xét