Tâm Của Con Đĩ

 TÂM CỦA CON ĐĨ
Truyện ngắn.


Tuổi đôi mươi như trăng sáng ngày rằm, soi rọi xuống mặt sông thành những vết dài lung linh. Đám trẻ chạy vui đùa ồn ào cả một xóm làng nhỏ, người lớn ra ngoài sân uống nước trà, tay cầm chiếc quạt lất phất tạo làn gió mát, lâu lâu ngước nhìn thằng Cuội bên gốc cây đa. Đêm quê sao mà yên bình đến vậy, tiếng lao xao của những cơn gió vờn lũy tre, tiếng nước vỗ bờ rì rào... Như một bản nhạc trữ tình đang du dương, âm thanh trầm nhẹ, làm lòng người thanh thản nhẹ hơn.

- Ê, vấn một điếu bao nhiêu?

Nhài trở về với thực tại, một con đĩ đứng dưới chân cầu rao bán dục vọng, thỏa cái động đực của những khách làng chơi. Ba mẹ nuôi tôm phá sản, nhà cửa ngân hàng tịch thu, nợ nần chồng chất, nhà nghèo lại đông con cái, 5 cái tàu há mỏ ăn với uống. Nhài là chị lớn trong gia đình, thương ba mẹ nên theo bạn lên thành phố kiếm tiền giúp gia đình. Những ngày đầu ở cái thành phố này thật gian khổ, làm đủ việc mà vẫn không nuôi đủ tấm thân. Nghề nghiệp không có, học cũng không. Rồi ba lâm bệnh nặng, Nhài đã nghe lời con bạn: Mày đi theo tau, đêm đêm khá thì đôi triệu, ít cũng vài trăm.

- Ê mày có bị điếc hay câm không? Tao hỏi sao mày không trả lời? Một vị khách lái xe ôm đang la mắng Nhài sao không trả lời. Gạt qua dòng suy nghĩ Nhài lên tiếng: - Cưng cho em nhiêu ?
- 3 củ, ô kê thì lên xe.
- Cưng ơi cho em thêm đi, hàng em ngon lắm nè, cho anh sờ thử đó.
- Thích thì tao mới hỏi, chừng đó thôi, ok thì đi.

Khách của Nhài đủ hết mọi tầng lớp, có cả những tay giàu có cùng trí thức, họ muốn thử tìm cảm giác lạc thú với những con đĩ như Nhài. Có người chỉ chờ vào khách sạn và nằm ôm ấp, tâm sự. Rồi cũng nhiều khách là xe ôm, dân cửu vạn, thậm chí cả những chú choai choai tò mò tìm lạc thú. Nhiều khách hàng hỏi em có phê, có thích không? Nhài chỉ cười và nói câu đắng: Nghề thôi anh, vui thú gì với kẻ không yêu... họ bỏ đồng tiền để mua vui thì em chiều họ.

"Có phải em về trong đêm nay / Bước thấp bước cao ngả nghiêng trên đời này / Lạnh vai áo hoa phai màu son đôi môi nhạt nhòa / Nghe buồn đau lên xót xa "

Bài hát em xuống đường làm mèo hoang sao mà hay quá, hình như nó viết tặng riêng cho Nhài. Cầm trên tay những tờ tiền là cả một đêm bị những khách làng chơi dày vò, bàn tay tham lam của họ bóp nắn có khi như trút giận hờn, có khi như làm cho xứng đáng cái đồng tiền họ bỏ ra. Có nhiều lúc đau đến tê điếng thân mình, co mình lại và đôi bàn tay nắm chặt chịu đựng. Những đôi bàn tay chai sạn, thô ráp đang tham lam trên cơ thể nhỏ nhoi của Nhài, như thể cố nhào nắn cho nó nát ra, nhàu nhỉ như một miếng chanh vắt cạn nước. Những cú đâm rất mạnh vào chỗ yếu nhất cơ thể em, đau đớn làm em chảy cả nước mắt. Họ làm quá bạo lực cùng với tim em đâu có yêu đương hay cảm xúc gì mà đón nhận. Cái cục nợ của đàn ông có lúc như những cái răng cưa đang chà xát lên vùng nhạy cảm, như đem muối xát vào lòng.

Nhưng làm nghề kiếm tiền đâu phải dễ, đã chấp nhận làm con đĩ thì đành phải vậy thôi. Cố kìm nén cơn đau để làm vui cho khách chơi, vờ như hạnh phúc, vờ như đạt đến đỉnh của ân ái. Oằn mình, rên rỉ, khen không ngớt lời: Ôi anh thật khỏe, anh làm em thích quá, anh là một đàn ông giỏi nhất trong đám đã đi chơi với em ... Đó là chiêu của em làm cho các đấng mày râu nhanh kết thúc cuộc chơi, em chỉ cần đôi cú vờn tay, đường lưỡi, hay thì thầm bên tai, họ đã chết lịm. Mà cũng công nhận, sao mà em chuyên nghiệp quá vậy... Khách hàng đến với em rồi khó mà quên, nhiều khách hàng đến thường xuyên với em cả năm trời. Em mù chữ nhưng mà em vẫn nghe ông bà xưa dạy: "nhất nghệ tinh nhất thân vinh", nôm na em hiểu hãy làm cho tốt cái nghề của mình, thì sẽ có tiền, khách hàng sẽ quay lại khi kinh qua em.

- Ê, con Nhài con của ông Hòa làm đĩ đó mày
- Sao mày biết chuyện đó hay vậy
- Ai mà chẳng biết, nhiều đứa quê mình lên phố học, đi ngang đường thấy nó đứng mời khách hoài đó.
- Thiếu gì nghề không làm, sao đi làm cái nghề đốn mạt đó nhỉ. Như con Hồng, nó lên phố học nghề làm tóc, rồi trở thành doanh nhân giàu có, về quê toàn đi ô tô riêng.

Cái làng quê yên bình, nơi mà Nhài muốn về đó nghỉ ngơi, phục hồi sức lực... Nơi Nhài muốn trở về, nhưng nay đã thôi bình yên, cái tiếng làm con đĩ sao mà ghê gớm. Tất cả đều kiếm tiền mà phải không? Thì tại sao lại lên án em, em đâu muốn làm con đĩ, em cũng muốn làm người phụ nữ bình thường như bao người: Lớn lên, học hành, lấy chồng, sinh con đẻ cái ... Nhưng, cái số phận đã không cho em chọn cái em muốn, em phải đem cái thân mình đi bán cho khách làng chơi, họ hả hê trên tấm thân người con gái, và quăng đôi đồng bạc. Anh chị có ăn học thì kiếm tiền nhẹ nhàng hơn, ngồi văn phòng máy lạnh, nhận đồng lương sạch... em không học cũng chẳng nghề, thì em làm nghề bán dâm. Làm đĩ bốn phương thì cũng bớt một phương để lấy chồng... Vâng, em thèm khát được có chồng, có con, được sống bình yên bên gia đình, quê hương. Cái miệng người đời sao ác nghiệt, coi thường thân phận của những gái bán dâm như em ?

- Con ơi, ba mất rồi ...

Mẹ vừa điện thoại báo tin cho Nhài, em như chết lặng trong căn phòng trọ nhỏ hẹp, bao nhiêu năm đi làm đĩ để kiếm tiền trị bệnh cho ba, mà chẳng hề qua khỏi bệnh tật. Những tủi nhục em đều chấp nhận vì chữ hiếu, vì ba. Ông trời sao đối xử tệ quá với một thân phận con người như vậy, sao không cho một tý niềm vui, mà lấy đi hết những cái vui, cái điểm tựa của cuộc đời.

- Nhài, tau chia buồn cùng mày.
- Ôi, Hồng ...
- Tau nghe tin và về đây chia buồn cùng mày.
- Tau cảm ơn mày, nghe bà con khen mày làm ăn khá lắm, thành doanh nhân giỏi, giàu có.

Hồng kéo Nhài ra bờ sông ngồi chia sẻ về cái cuộc đời: Nhài ơi, cái thân phận đàn bà chúng ta giống nhau cả mà thôi. Lên phố thị kiếm tiền đâu phải dễ. Tau nhiều lần đứng bên kia đường nhìn mày đón khách mà tau bật khóc. Là đôi bạn thân mà tau không dám qua chào, sợ mày xấu hỗ. Mày biết không, để có được ngày hôm nay tau cũng giống mày mà thôi, nhưng mày đẹp hơn tau, một con đĩ có tâm sáng ngời, lòng hiếu thảo với cha mẹ. Nằm ngửa ra cho mọi người chơi để lấy tiền lo cho ba mẹ, chứ nào phải hư đốn, ăn chơi hút chích. Tau cũng là con đĩ thôi Nhài à ... muốn có hợp đồng tốt tau cũng phải chiều những thằng giám đốc đối tác, ăn nằm ... Đôi lúc ê chề và nhục nhã lắm Nhài ơi, nhưng vì đồng tiền nên đành nhắm mắt đưa chân. Người đời họ nhìn bề ngoài thôi mày à, đằng sau cái vỏ bọc sang giàu, trí thức đó là cả một câu chuyện dài. Trần truồng ra thì ai chẳng như ai...

Cả hai ôm nhau khóc như những đứa trẻ thời xưa ấy, khóc như thể bị đòn oan ... Hai đứa trẻ nay đã là hai con đàn bà, ngồi nép mình bên bờ sông quê. Con sông bao nhiêu năm sao mà vẫn vậy, êm đềm chảy nhè nhẹ, ánh trăng vẫn chiếu xuống mặt nước long lanh... Cảnh quê bây giờ vẫn như xưa, không hề thay đổi, nhưng sao dòng đời của hai thân phận đàn bà nó chẳng êm đềm, phẳng lặng, đã lạc mất cái nét xưa hồn nhiên, trong trắng.

Hồng vang lên để xé toạc cái đêm trăng quê này: Nhài ơi... mày là con đĩ có tâm sáng ngời... hơn bao nhiêu con người đạo mạo, trí thức ngoài kia. Gian lận, bạc tình bạc nghĩa, bất hiếu với đấng sinh thành. Sau cái vỏ bọc kia họ cũng đêm đêm lừa tình, cũng nằm ngửa cho những thằng đại gia hả hê, hành hạ. Nữ doanh nhân ư? Hoa hậu à? Nữ diên viên nổi tiếng ... Họ có sắc đẹp và yêu đại gia, ngủ với đạo diễn, lăn trên giường hậu đối tác ... Tất cả để làm gì? Vâng, họ kiếm tiền bằng cái vốn trời cho ... Nhưng chắc gì họ bằng mày Nhài à.

"Hoa Nhài cắm bại cứt trâu" nhưng vẫn trong sáng và thơm phức ...  Hoa Hồng khoe trên bàn tiệc sang trọng vẫn khép mình bên Nhài thanh cao.
.
Sài Gòn 27-03-2015
Kts. Đinh Thanh Hải

Nhận xét

Bài đăng phổ biến