Em thương mẹ chúng mình lắm anh ơi
Mẹ già ăn cơm chiều mà nhớ những đứa con xa - ảnh internet
.Chồng ơi, em đã đọc bài thơ "Mẹ Của Anh" của nhà thơ Xuân Quỳnh khá lâu rồi, một bài thơ nhẹ nhàng mà sâu lắng, càng đọc càng thấy thấm đượm vì từng câu từng chữ. Một người con gái xa lạ về làm dâu nhà chồng, thế rồi thương yêu mẹ chồng như mẹ ruột của mình: "Phải đâu mẹ của riêng anh / Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi / Mẹ tuy không đẻ không nuôi / Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong..."
.
Vâng, em không muốn rằng mẹ chỉ của riêng anh đâu nhé! Vì nhờ có mẹ mang nặng đẻ đau và giờ để cho em có một người chồng... Em từng đọc đâu đó về "mẹ chồng nàng dâu", khó khăn trăm bề trút lên đầu nàng dâu vì ngày xưa mẹ bị hà khắc: "Bà nội mày năm xưa khó với tau, thì giờ tau khó với vợ mày". Thực ra nếu hiểu và cảm thông - chia sẻ thì mẹ chồng nào ghét bỏ nàng dâu? Thứ nhất mẹ sinh anh ra và nuôi nấng cả một đời, tự dưng bây giờ có em tới và chia tình cảm của anh ra, mẹ tủi hờn nên mới giận đó thôi: "Ngày xưa má mẹ cũng hồng / Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau / Bây giờ tóc mẹ trắng phau / Để cho mái tóc trên đầu anh đen".
.
Như em, ngày xưa đôi lúc cũng ghen với mẹ chứ bộ, nghĩ sao anh có vợ rồi mà mẹ vẫn treo mùng màn, giặt quần áo của anh... mẹ tranh giành với em công việc "nâng khăn sửa túi" cho chồng. Trong đầu em luôn suy nghĩ và hờn ghen mẹ, vì nghĩ rằng anh thương mẹ nhiều hơn em... Nhưng đó là ý nghĩ ích kỷ của em lúc mới theo anh về nhà làm dâu, nghĩ lại em tự cười với chính em đó ạ... Rồi khi đọc mấy câu thơ làm em ngộ ra: "Mẹ không ghét bỏ em đâu / Yêu anh em đã là dâu trong nhà". Vâng, Mẹ đã một đời "Chắt chiu từ những ngày xưa / Mẹ sinh anh để bây giờ cho em".
.
Chính nhờ tình yêu của em và anh, em lại thương yêu mẹ nhiều lắm lắm, luôn dặn lòng sẽ cố gắng cùng anh chăm sóc mẹ già, cho vẹn nghĩa tình, chứ ai nào làm khó anh chọn bên hiếu bên tình làm chi? Anh không vui thì sao hạnh phúc của chúng ta được trọn vẹn, anh đau em cũng đau theo mà.
.
Hôm qua, em lại đọc một bài "Mẹ Anh Phiền Thật", chao ôi sao mà nước mắt cứ lưng tròng, rồi chợt sụt sùi khóc như một đứa trẻ bị đòn oan. Câu chuyện ở bên nước Mỹ xa xôi, trong một gia đình Việt. Mẹ chồng tuổi già mà cứ thương con với cháu, thường xuyên làm bể chén ly, còn đồ đạc bày ra đầy trên sàn nhà, từ phòng khách xuống tới bếp... nhà dơ hầy làm con dâu dọn mãi không xong, ao ước sao mẹ ngồi một chỗ đừng làm gì cả... Cô vợ vùng vằng bắt chồng gửi mẹ vào viện dưỡng lão, chứ "Mẹ Anh Phiền Thật" anh ơi!
Anh chồng níu lấy tay vợ và đưa vào phòng làm việc, khép cánh cửa lại nhè nhẹ và anh kéo cái ghế để đến bên tủ, anh đứng lên đó và với tay lấy một hộp nhỏ đặt trên nóc tủ... Anh kéo vợ ngồi xuống, tay phủi bụi và mở hộp ra, trong đó có rất nhiều bức ảnh đã cũ nhàu.
- Em thấy không, đây là hình do dì chụp anh vừa chào đời, nghe dì kể lại là mẹ yếu nên sinh lâu lắm, chắc đâu lắm em ha... mẹ cứ la toáng lên, ai mà chẳng sinh đẻ, "Mẹ Anh Phiền Thật". Bác sĩ khuyên rằng do cơ thể mẹ quá yếu, mà cố sinh là ảnh hưởng tính mạng, vậy mà mẹ đã trợn mắt lên cãi: "không, con tôi phải ra đời, tôi phải sinh"... Ôi "Mẹ Anh Phiền Thật".
- Còn bức ảnh này là lần đầu anh được bú sữa mẹ, lúc này bà ngoại với dì khuyên mẹ cho anh uống sữa bình, chứ mẹ yếu không đủ sữa cho anh bú... mẹ đang mệt mà gượng cãi lại: "Con của con đẻ ra nhỏ xíu, sức khỏe rất yếu, phải cần sữa mẹ mới tốt", ôi "Mẹ Anh Phiền Thật".
Người vợ chăm chú nhìn tấm ảnh, thấy mắt mẹ chồng sáng lên hạnh phúc khi cho con bú, cô đứng lặng không nói gì cả, chỉ nhìn vào tấm hình mà thôi, nhưng mắt đã nhòe đi mất rồi... anh lật từng tấm ảnh khác cho vợ xem, từ lúc bò, lật, trườn, tập đi... Những tấm hình cũ nhưng không hề có vết bụi, chắc anh đã xem chúng thường xuyên...
Nhưng sao anh không cho em cùng xem ảnh, rồi kể chuyện xưa cho em nghe? trong đầu cô đang tự thắc mắc và đặt ra nhiều câu hỏi: Hay tại vì em cứ hay dỗi hờn, than vãn, quạu cọ với anh về mẹ? Có khi anh sợ em ghen với mẹ vì...???
Nước mắt cô vợ lăn dài trên má... cô ôm chầm lấy chồng và òa khóc nức nở: "Em đã biết lỗi rồi anh ơi, mẹ nào đâu của riêng anh, mà mẹ là mẹ của chúng mình đó thôi". ... Choang ... một tiếng động quen thuộc vang lên, cả hai vợ chồng chạy ra bếp, người mẹ ấp úng nói lời xin lỗi, chỉ vì muốn nấu cháo bánh canh mà con trai thích ăn đó mà... Nàng dâu chạy đến ôm chầm lấy mẹ chồng: Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ! từ nay mẹ đừng phiền nữa nhé, hãy để con phiền mẹ cho.
.
- Em ơi... em... sao tự dưng ngồi khóc một mình như vậy?
- Dạ, em đang xem album ảnh gia đình và nhớ mẹ cùng mọi người quá anh ơi!
- Anh cũng nhớ gia đình lắm em à!
- Còn 2 tháng nữa là tết nguyên đán rồi, vợ chồng mình lại được trở về quê, không nơi nào ăn tết vui như ở quê chồng. Chuyến này về, em muốn mẹ chỉ dạy cách nấu vài món ăn nữa, những món mà anh thích ăn lúc còn nhỏ đó.
- Anh hạnh phúc khi có em làm vợ, i love you!
- I love you too!
.
Truyện ngắn
Đinh Thanh Hải
Sài Gòn 23/08/2019
Nhận xét
Đăng nhận xét