Chuyến xe ngược

Xuân đã về hay chưa ?

Thế là năm mới lại về, không khí bắt đầu chuyển đổi … cái lạnh của mùa đông đang dần chuyển ấm trở lại, những vườn cây cũng dần thức tĩnh sau một thời gian dài ngủ đông, thân trơ trọi, cành lá đang dần thay đổi, những chiếc lá đã đâm chồi. Từng đàn chim đã bay về nơi trụ ngụ sau một thời gian bay đi tìm nơi ấm áp. Từng đàn bay lượn trên bầu trời như những cơn gió, nhẹ nhàng lướt đi giữa nền trời xanh thắm. Mùa xuân, mùa ấm áp đoàn tụ, mùa của yêu thương …

Còn ta là con người, vâng lại háo hức làm nốt những công việc của năm cũ để chuẩn bị chào đón mùa xuân yêu thương về. Những người con dù ở phương trời nào cũng thu xếp để về với quê, cả một năm dài xa quê, xa gia đình thật vất vả, nhưng vì cái miếng cơm manh áo nên phải đành đoạn dứt bỏ nơi chon rau cắt rốn mà ra đi. Ra đi để tìm đường sống, đường phát triển của bản thân và gia đình của riêng mình. Hòa cũng vậy, gia đình chỉ ba mẹ chỉ có mỗi một đứa con trai … ấy vậy mà ba mẹ Hòa không như những gia đình khác, họ gạt nước mắt mà nói với con: " Đi tìm miền đất hứa mà lập nghiệp đi con, ba mẹ thương con nhưng phải cam chịu, cố nén lòng lại. Ba mẹ tin con trai sẻ thành công ở nơi xa đó, cái nơi mà họ cần người như con. "

Dứt áo ra đi và quyết tâm phấn đấu, lao động ngày đêm và chẳng than vãn bao giờ. Đôi lần mẹ thương vôi nói với con: Về đi con, về với mẹ !

Nhưng làm sao về được khi chí trai ra đi mà chưa thành danh thành nghiệp, lầm lũi lao động với khát khao thoát chữ nghèo. Cái chữ đó nó ác nghiệt lắm thay, làm cho con người ta bị khinh dễ, coi thường … anh có tốt chữ mà nghèo thì chẳng ai coi trọng, mù chữ mà giàu lại được ca ngợi, chúc tụng … ừ giàu thì sang, nghèo thì hèn ấy mà.

Cuộc sống phố thị ôi sao mà ngột ngạt, lắm lúc làm cho Hòa phải gục ngã, đau điếng nhưng vẫn cố mà đi lên. Xa quê, xa gia đình làm Hòa nhớ không chịu được. Ngày đêm hướng lòng mình ra ngoài ấy, xứ miền trung quê mình thật thân thương. Hòa vui với cái vui của quê hương giàu đẹp, nhưng Hòa buồn cái nỗi đau của những phần tử quan lại tham ô, hối lộ. Vơ vét tiền của vào bản thân mình và làm trì trệ cái phát triển của quê hương. Thật đáng coi khinh những kẻ bị tiền bạc làm mất đi cái tính người … Chúng vừa vơ vét tiền của vừa đưa con cháu, người thân leo lên những vị trí cao ngất trong các bộ phận cơ quan, trường học. Biết bao nhiêu người trí thức buồn cho sự cố gắng lao động và phấn đấu không ngừng của mình, nhưng không được coi trọng. Một đứa oắt con vắt mũi chưa sạch lại leo lên làm xếp của mình, mà có phải nó tài giỏi hay thông minh gì ? Nó chỉ được cái là ba nó làm xếp mà thôi … Ôi càng thương quê, càng xót cho những người dân quê , Hòa càng đau như nỗi đau của chính mình.

Đang miên man lạc trong những dòng suy nghĩ, thì điện thoại Hòa reo lên … đó là của cô bé Trang làm bên dịch vụ bán vé máy bay: " Alo anh Hòa ơi, sao đến bây chừ rồi mà anh chưa đặt vé về quê ăn tết. Anh cho em biết ngày về và ngày vô đi để em đặt chỗ, chứ cận quá là khó lắm anh à. "

Hòa lại ngồi thừ người ra , chẳng nói được câu gì với em Trang được, nghĩ mà đắng quá … bạn bè hẹn hò gặp mặt khi tết đến xuân về, đoàn tụ bên nhau trong tình ấm của gia đình và người thân. Mừng mừng tủi tủi hỏi thăm nhau câu sức khỏe, nụ cười tươi đầy tình cảm trìu mến. Bao nhiêu mệt nhọc của cả một năm trời tự dưng tan biến hết. Đúng như tiến sĩ Lê Tây viết trong bài thơ Tiếng Gọi Đò : “Lâu lắm chưa về thăm làng cũ / Xa bến sông vọng tiếng "Đò ơi" / Nơi đất lạ nhiều đâm mất ngủ / Tiếng "Đò ơi !" theo suốt cuộc đời / Đò ơi, bên kia sông là Mẹ / Cho tôi về nơi được chở che / Đời rất đắng quê hương là mật / Lòng tôi vui với nắng sau hè 

Còn đâu hơn bằng quê mẹ, còn đâu ấm bằng tình quê … Nhưng năm nay gia đình Hòa làm chuyến xe ngược, xin thắp nén hương lòng với mồ mả tổ tiên ông bà. Ba mẹ Hòa vào Sài Gòn ăn tết với các con, căn nhà nằm trong khu vườn lạc ấy chắc lạnh lắm, khói nhang đâu ấm bàn thờ gia tiên, còn đâu bài hát mọi người thích Hòa hát : “ Đón xuân này tôi nhớ xuân xưa  / Hẹn gặp nhau khi pháo giao thừa / Em đứng chờ anh dưới song thưa / Anh đi qua đầu ngõ  / Hỏi nhau rằng xuân đã về chưa” Người thân nó lại tặng cho nó những bài nhạc xưa: “Con biết bây giờ mẹ chờ tin con / khi thấy mai đào nở vàng bên nương / Năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về / nay én bay đầy trước ngõ / mà tin con vẫn xa ngàn xa 

Cái tết quê sao mà ấm, tuy rét mướt dưới 15 độ C nhưng mà không cảm giác lạc lõng, cô đơn, lạnh giá ... Quây quần bên bếp than, nâng chén rượu nhạt chúc nhau năm mới làm ăn tấn tới, hạnh phúc ngập tràn, niềm vui dâng tỏa ... Người này đến nhà người kia để chúc xuân. Đàn trẻ nô nức mặc áo tết và nụ cười tươi khi nhận bao lì xì, em cúi đầu dạ cảm ơn ... Vui trọn xuân hết mồng, đôi ba ngày tết phà phà chơi vui.

Ôi, Hòa không thể nào nghĩ rằng tết năm nay lại có chuyến xe ngược như vậy ? Các em của Hòa cũng không ai về quê, nhiều người thân vẫn còn yêu quý Hòa và nhắn gửi: "Hòa ơi con là người tốt, dù gì thì cũng nên về với quê Hòa à ... Đó mới đúng là con người của Hòa, hãy mặc kệ mọi thứ" … Nhưng về quê lạnh quá sao mà về cho được. Ra đời ta như lạc giữa biển cả bao la, chỉ muốn vào bờ cho yên bình cuộc sống. Càng nghĩ càng đau buồn, Hòa khóc như một đứa trẻ bị đòn oan, nước mắt chảy đầy trên má, có lúc lại nấc lên nghẹn ngào ... Nói về cái xấu sao mà khó vậy ? Chỉ là cảm xúc thôi mà, cũng không được sao ? Miếng ăn nó to quá, hơn cả tình thâm. 

Sài Gòn 15-12-2013
Đinh Thanh Hải

Nhận xét

Bài đăng phổ biến