Giọt lệ nhớ quê hương, nơi tuổi thơ tôi ở đó

Nó chợt hỏi với chính mình, đời Nó xa quê từ bao giờ nhỉ?

Thôi Nó xin rời bỏ phố thị để quay về với tuổi thơ, nơi có những ngọn đồi với cỏ xanh mượt mà, đồi bảy sào nằm bên sườn núi, sáng tinh sương bước chân đi còn ướt nhẹp, chân vô tình làm chiếc lá lay động, nước vỡ tan một tiếng tách, rơi xuống cỏ mềm hay vướng chân đi. Những cây hoa trinh nữ thẹn thùng khi bàn tay ai khẻ chạm, hoặc gió vô tình thổi mạnh qua thân.
Khe Sanh đó ôi sao mà thương nhớ, những ngày xưa cắp sách đến trường, đi hẻm nhỏ và lén vài hơi thuốc lá, the the đầu lưỡi và ấm vô cùng, đứa lớn mời đứa nhỏ hút riết thành quen, trời đông lạnh phì phèo đã thiệt. Cũng đôi lần bất chợt gặp người quen, họ về méc rứa là bị ăn đòn vài ba chập, hứa xin trừa chẳng có hút đâu.
Rồi lần mò theo đám trẻ chăn trâu bò, cái thời ấy bọn chúng chăn bên đồi cỏ, đi trộm sắn và nướng vùi trong đám lửa, ăn xong rồi mặt lọ nghẹ đen thui, miệng cười mắt tét và mũi lòng thòng, tay quẹt ngang làm in hằn trên má, gió lạnh căm thành vệt khô hằn, mặt vằn vện với nám của gió rét làm da mặt khô rát, rứa mà vẫn cười và hồn nhiên đến lạ.
Những ngày tết vui đùa trong tiếng pháo, nghe đì đùng là chạy đến ngay, nghĩ cũng lạ cái trò nguy hiểm, vẫn chơi đùa chẳng biết sợ là chi. Rồi thêm nữa trò lấy lon sữa, đục lỗ rồi cho củi lửa vào quay, dây bén lửa và đứt bay vào nhà tranh vách nứa, cháy ngon lành chỉ chục phút tiêu tan, khóc dỡ cười cúi đầu xin lỗi, con dại cái mang thôi lỡ trót làm. Đứa trẻ kia cúi đầu lo sợ, mắt đầm đìa vì một phút dại mà ra cơ sự ni. Xót thì xót nhưng thôi bà con cả, ai cũng nghèo nên chẳng đền làm chi, cùng nhau cất lại ngôi nhà nho nhỏ, để sống qua ngày với tháng cùng xóm làng quê.
Tuổi thơ êm đềm trôi thế đó, chẳng phải làm gì vì quý tử với đàn em gái, trai độc đinh cưng quá chừng... Tuổi 18 vừa xong tốt nghiệp, rời xa nhà xa xóm núi thân quen, rồi đi miết đến bây giờ đó chứ, lạc trôi dần xa chốn thân yêu, cơn gió rét chiều đông còn trong ký ức, cơn mưa dài đeo đẵng mãi bên Nó.
Một năm chỉ đôi lần về thăm quê cùng quán, trở về rồi lại bước ra đi, như câu thơ hay của eng Hồ Sĩ Bình mà Nó thường thích: "Quê quán ơi bao lần trở lại, trở lại bao lần cũng chỉ để mà đi".
Đôi khi buồn, Nó bỏ mặc xung quanh, tay lướt nhẹ trên bàn phím, như tiếng suối reo bên rừng nhỏ, róc rách... róc rách chảy mãi hoài, chẳng hề cạn khô vì nắng hạ, suối nguồn nào cạn nước bao giờ. Cứ thế rồi thành câu thành chữ, chảy hoài chẳng biết chỗ ngưng, viết một hơi và dừng lại, ôi đã dài như vậy rồi sao? Ừ, cả một chặng đời đâu phải ít, mới vài dòng chẳng thấm vào đâu... viết đi nhé những khi ta muốn nhớ, kẻo mai này quên béng biết tìm đâu, ghi ra đó cũng là điều giúp ta nhớ, chốn quê mình sao lãng quên trôi.
Cu Hữu của ngày xưa giờ vẫn thế, thân xác to kềnh cùng râu ria bặm trợn, nhưng tâm hồn vẫn là của ngày xưa, ngoài hình dáng lầm lì đáng sợ, thì trong Nó là cả một vườn hoa với lá, đôi lúc nghẹn ngào vì dòng nước dâng cao, từ đáy lòng và lên tới mắt, giọt nước lăn trào rồi vương qua má, rơi xuống bàn và tan biến nhanh... ừa nước của lòng dâng cao rồi ra mắt, ta gọi là giọt lệ nhớ quê hương.

Sài Gòn 28/11/2017
Đinh Thanh Hải

Nhận xét

Bài đăng phổ biến